Bà ta nhào lên, bóp chặt cổ tôi.
Tôi thuận thế ngã xuống đất.
Chồng tôi hoảng hốt lao đến, đẩy bà nội ra.
“Nếu Miểu Miểu xảy ra chuyện gì, tôi liều mạng với các người!”
Bác trai hừ lạnh:
“Mày dám chuyện với tao như ? Xem tao có dạy dỗ lại mày không!”
Vừa dứt lời, ông ta vung chân định đá chồng tôi.
Nhưng bố chồng nhanh chân hơn, đá ông ta văng ra.
Bác trai lảo đảo suýt ngã sấp mặt.
Tiếng lớn thu hút sự ý của y tá.
“Trật tự!”
“Mọi người im lặng!”
Hành lang bệnh viện lập tức yên tĩnh lại.
Nhưng chưa bao lâu, bác trai lại bước đến, chìa tay ra:
“Hôm nay tôi không truy cứu mấy người chuyện trong bệnh viện.”
Ý tứ quá rõ ràng: dùng tiền dàn xếp mọi chuyện.
Bố chồng bình tĩnh đáp:
“Anh cả, Tằng Phi nhập viện, chúng tôi cũng rất đau lòng. Nhưng nó bị tai nạn đâu phải do chúng tôi ra? Chúng tôi thương cháu, bỏ ra mấy ngàn tệ thì không sao, Miểu Miểu bị mấy người hành hạ đến thai rồi, có định xin lỗi nó không?”
Mẹ chồng nghe , cảm suýt khóc.
Dù gì, bố chồng đã bị bác trai đè đầu cưỡi cổ suốt cả đời.
Lần này, ông có thể đứng thẳng lưng chuyện, thật sự rất đáng quý.
Tôi thở phào, cảm thấy vui mừng.
Ít nhất, bố chồng tôi không phải một kẻ nhu nhược, gia đình này vẫn còn cứu !
Bác trai nghe , bật chế nhạo:
“Xin lỗi? Nó cũng xứng sao?”
Vừa , ông ta vừa dùng ngón tay chọc vào trán bố chồng, ánh mắt khinh thường:
“Mục Kiến Dân, mày đúng là đồ nhát gan vô dụng! Mày tưởng mày có chút tiền là ghê gớm lắm à? Mày muốn mở rộng kinh doanh, mở chi nhánh đúng không? Nằm mơ đi!”
“Chỉ cần tao một câu, các giấy phép kinh doanh của mày sẽ bị trì hoãn vô thời hạn, tiền nhà, điện nước, vốn đầu tư ban đầu của mày sẽ thành con số không!”
Bố chồng định phản kháng, nghe thấy lời này, sắc mặt ông tái mét.
Bác trai là trưởng phòng, còn bố chồng dù có tiền thì cũng chỉ là một ông chủ tiệm ăn nhỏ trong mắt ông ta.
Muốn ăn, thì cần đủ loại giấy phép và thủ tục.
Chỉ cần bác trai nhờ người trì hoãn xét duyệt, thì cửa hàng của bố chồng chỉ có thể đóng cửa chịu lỗ.
Bố chồng hiểu rõ điều này.
Ông nhắm mắt lại, đầy bất lực.
Không phải ông đầu hàng bác trai, mà là đầu hàng quy tắc ngầm tàn khốc của xã hội.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi tôi rung lên.
Tôi kiểm tra tin nhắn từ thân, xác nhận thông tin chính xác, liền dùng bút viết vài chữ lên lòng bàn tay, sau đó tiến đến bên cạnh bác trai, bất ngờ đá mạnh vào khoeo chân ông ta.
“Đồ khốn quá nhiều chuyện ác, còn không mau quỳ xuống nhận sai?”
“Mày dám!”
Bác trai trừng mắt tôi, giận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Nhưng khi tôi chìa lòng bàn tay ra trước mặt ông ta, ông ta lập tức chết lặng.
Tôi điềm nhiên thu tay về, bắt chước tác ông ta vừa với bố chồng, chọc vào trán ông ta:
“Mục Kiến Quốc, ông có chút mưu mô, không có đại trí tuệ Ông nên hiểu, không phải chuyện gì trên đời cũng có thể giải thích bằng khoa học.”
“Có cần tôi công khai tất cả bí mật bẩn thỉu của ông không?”
Bác dâu nghiến răng nghiến lợi:
“Con hồ ly tinh kia, mày tưởng mày đang diễn kịch chắc? Lông còn chưa mọc đủ mà đòi cao nhân? Chồng ơi, mau dạy dỗ nó đi!”
Nhưng lần này, bà ta không nhận sự che chở của chồng.
Thay vào đó, bác trai quát lớn:
“Câm miệng! Đồ đàn bà ngu xuẩn, thì biết cái gì?!”
Bác dâu sững sờ.
Bình thường bác trai luôn bênh vực bà ta, hôm nay lại trách mắng thậm tệ như ?
Tôi không vội, chỉ khẽ , giơ lòng bàn tay ra trước mặt ông ta lần nữa.
Trên đó chỉ có hai chữ:
“Lâm Bình.”
Bác trai lập tức quay đầu, không dám tôi.
Tôi không vội, lại lặng lẽ mấp máy môi, không phát ra âm thanh, đủ để ông ta hiểu.
“Giám đốc Chu.”
Bác trai tái mặt, nắm chặt nắm .
Lâm Bình là nhân của giám đốc Chu
Trong một chuyến công tác, ta đã qua lại với bác trai.
Trùng hợp sao, thân tôi lại việc chung khoa với Lâm Bình, và tôi từng nghe ấy kể chuyện này như một mẩu tin nhảm nhí.
Không ngờ rằng, hôm nay lại có thể dùng đến.
Tôi bảo thân xác minh kỹ càng, sau đó mới nhắm trúng điểm yếu của bác trai mà ra tay.
Bác trai đang trong thời gian xét duyệt thăng chức.
Nếu chuyện này bị khui ra, không chỉ thăng chức thất bại, mà còn có thể mất luôn cả công việc.
Tôi không đẩy ông ta đến đường cùng, tránh để ông ta liều mạng trả đũa.
Chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Con người không nên tham lam quá, đặc biệt là những thứ không thuộc về mình. Nếu không, ông trời không thuận mắt, lần sau gặp nạn sẽ không chỉ là Mục Tằng Phi nữa đâu.”
Bác dâu gào lên:
“Con nhãi này, mày linh tinh cái gì ? Cẩn thận tao đánh chết mày!”
Bác trai quay sang trừng mắt quát:
“Câm miệng ngay! Lo mà giữ cái mồm của lại!”
Đến đây, bác trai đã hoàn toàn bị tôi nắm thóp.
Ngay tối hôm đó, ông ta đặc biệt đặt một phòng riêng, nâng ly kính rượu bố chồng tôi, nở nụ giả lả:
“Kiến Dân à, trước đây là sai. Yên tâm, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với . Đây là số tiền lương mà đã lấy từ trong bao năm qua tổng cộng 322,800 tệ, kiểm tra lại đi.”
Bác dâu lập tức hét lên:
“Mục Kiến Quốc, điên rồi sao? Tại sao phải trả tiền cho cái thằng nhà quê này?! Đây là tiền sính lễ của con trai tôi! Mau lấy lại ngay, nếu không tôi ly hôn với !”
Bà nội lại ôm chặt lấy mai rùa, quỳ xuống lạy:
“Con trai lớn của tôi gì cũng có lý do của nó! Rùa thần đã hiển linh rồi phải không? Tôi biết mà, rùa thần thật sự linh thiêng! Rùa thần trên cao, cầu xin người phù hộ cho gia đình con, phù hộ cho đại ca của con suôn sẻ…”
Bữa tiệc kết thúc trong cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Bác trai liên tục xin lỗi.
Bố chồng đứng ngẩn ngơ.
Bác dâu thì gào thét đòi ly hôn.
Bà nội quỳ dưới đất cầu nguyện.
Gà bay chó sủa.
Sau khi bố chồng cầm tiền về nhà, ông vẫn chưa thể tin vào mắt mình.
Nắm lấy tay mẹ chồng, ông :
“Vợ ơi, em cấu một cái xem có phải đang mơ không?”
Mẹ chồng nhéo mạnh một cái, khiến ông nhảy dựng lên:
“A! Đau quá! Không phải mơ! Anh trai thật sự đã trả tiền rồi!”
Chồng tôi tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Về đến phòng, ôm tôi, kinh ngạc hỏi:
“Vợ ơi, em thật sự có thể giao tiếp với rùa thần sao? Em lợi quá!”
Tôi bật , véo nhẹ mũi :
“Tất nhiên rồi, bà nội là thầy bói nổi tiếng mười dặm tám làng, em theo học từ bé đấy. Ngủ đi, ngoan nào.”
“Hehe, có em đúng là tuyệt nhất.”
Anh ngốc nghếch , rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tôi cảm thán, sao lại có người dễ lừa như thế này chứ?
Tôi nào có bản lĩnh gọi hồn rùa thần thật sự.
Chỉ là tôi biết cách dùng trí óc mà thôi.
Mục Tằng Phi thích nhất là đua xe lạng lách và tán .
Nhưng kỹ thuật lái xe thì chỉ ở mức làng nhàng.
Tôi chỉ cần dùng một tài khoản giả bao, nhắn vài câu khiêu khích, dụ hắn đến Nam Loan đua một vòng.
Hứa với hắn rằng, nếu hắn chạy qua con đường đó, tôi sẽ chơi với hắn một tuần miễn phí.
Nam Loan—còn gọi là “đường quỷ”.
Ban đêm, đèn đường thưa thớt, không biết bao nhiêu tay đua tự xưng là “cao thủ” đã bỏ mạng ở đó.
Một kẻ non tay như Mục Tằng Phi gặp tai nạn cũng chẳng có gì lạ.
Một tháng sau.
Bác trai đang trong giai đoạn xét duyệt thăng chức thì bị tố cáo có quan hệ bất chính, bị đình chỉ điều tra.
Bác dâu biết mình bị cắm sừng, tức giận đánh cho bác trai một trận, tổn thương luôn “chỗ hiểm” của ông ta.
Mục Tằng Phi trong lúc can ngăn bị bác trai nổi điên đá văng ra, đầu đập mạnh vào bàn trà, tổn thương sọ não, trở thành người thực vật.
Còn bà nội, sau khi chứng kiến liên tiếp những chuyện này, bị dọa đến mức hóa điên.
Cả ngày chỉ ôm cái mai rùa, ngây ngô :
“Tôi không dám chuyện xấu nữa!
“Tôi sai rồi! Tôi thực sự sai rồi!
“Rùa thần, xin tha thứ cho tôi!”
Bố mẹ chồng cảnh này, chỉ thở dài cảm thán:
“Người đang , trời đang .
“Trời còn có thể tha, người tự tạo nghiệt, không thể sống.”
Chồng tôi ngốc nghếch chạy đến nhà thân, đón con rùa bốn mươi năm tuổi về:
“Rùa thần, rùa thần, tao cho mày ăn thịt, mày nhất định phải phù hộ cả nhà tao bình an nha!”
Bạn thân tôi nghe chuyện, lo lắng gọi điện cho tôi:
“Miểu Miểu, con trai cậu liệu có di truyền chỉ số IQ của Mục Trạch Châu không đấy?”
Mà cũng lạ, Mục Trạch Châu suốt ngày lẩm bẩm chuyện với con rùa.
Tối hôm đó đi dạo, ta bỗng nhiên đòi vào cửa hàng xổ số mua vé, kết quả bốc đại một tấm mà trúng ngay 5 triệu tệ.
Cả nhà tôi dọn vào căn nhà mới rộng rãi hơn.
Đúng là “người ngốc có phúc”.
Hoặc có lẽ, “nhà tích thiện, ắt có phúc về sau.”
Hy vọng những người lương thiện trên đời này đều trời cao che chở, mạnh khỏe bình an, gia đình hòa thuận!
(Toàn văn hoàn.)
Bạn thấy sao?