Bà Nội Và Những [...] – Chương 3

Bà ta đến đây thì bắt đầu nôn khan.

Mở miệng định nôn ra phòng khách.

Tôi nhanh tay bịt miệng bà ta:

“Bà cẩn thận đấy, bà nội nuôi lại về tìm bà bây giờ!”

Bà ta giận đến mức dậm chân, hậm hực chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu mà nôn đến mức lục phủ ngũ tạng cũng muốn trào ra.

Nôn đến khi trong bụng chẳng còn gì nữa, bà ta mới bước ra, nghiến răng nghiến lợi đối mặt với tôi:

“Con ranh vô lương tâm! Mày dám bắt nạt bà già, không sợ trời đánh sao?”

Tôi nhếch môi:

“Bà nội, sao bà lại ? Đây là do bà nội nuôi báo mộng cho con, bảo con theo lời nó. Nếu không, với tư cách một đứa cháu dâu, con đâu dám mạo phạm bà?”

“Báo mộng? Mày còn diễn trò nữa hả? Nếu nó thực sự báo mộng, sao không báo mộng cho tao?”

Tôi nhướng mày, chậm rãi đáp:

“Bà nội quên rồi sao? Bà con rùa đó là thần quy, linh tính cao, biết ai đối xử tốt với nó, cũng hiểu rõ ai mang nhiều nghiệp chướng. Nó không báo mộng cho bà, là vì sát khí trên người bà quá nặng, nếu báo mộng, nó sẽ bị sát khí của bà tổn thương, còn có thể bị oán linh ám . Nhẹ thì tai họa ập đến, tay chân tàn phế…

Nặng thì gia đình ly tán, tuyệt tử tuyệt tôn!”

“Mày! Mày láo! Xem tao có xé nát cái miệng của mày không!”

Bà nội tức đến mức đỏ bừng mặt, giơ tay định đánh tôi.

Chồng tôi lập tức lao đến che chắn cho tôi:

“Bà nội, Miểu Miểu còn đang mang thai mà!”

“Thai thì sao? Càng tốt, để tao đánh chết nó xem có báo ứng hay không!”

Ánh mắt bà ta tối tăm, đầy ác độc, dán chặt vào bụng tôi.

Nếu ánh mắt có thể người, chắc giờ tôi đã bị bà ta băm vằm thành trăm mảnh.

Đối phó với loại người này, cứ phải đánh thẳng vào nỗi sợ hãi của họ mới .

Tôi nhạt:

“Chồng ơi, để bà thử xem. Dù sao bà nội nuôi đã rồi, nhận nuôi con thì con sẽ nó che chở. Nếu có ai dám con, nó trên trời có linh, sẽ không tha cho kẻ đó đâu. Không tin, bà cứ thử xem.”

Bố mẹ chồng sợ đến mức há hốc miệng.

Tôi liếc họ một cái, nhấn mạnh từng lời:

“Bố mẹ đừng lo, dù sao bà nội nuôi cũng rồi, nghiệp báo sẽ giáng xuống người mà bà nội quan tâm nhất. Nếu có chuyện xảy ra, cũng là với bác cả thôi. Nhà chúng ta là gia đình tích đức, chắc chắn sẽ không sao đâu.”

“Con ranh! Mày dám nguyền rủa con trai tao? Xem tao có xé nát mày không!”

Bà nội vừa nghe nhắc đến bác cả, lập tức nổi giận, nhào đến định đánh tôi.

Ngay lúc này, điện thoại của bà ta vang lên.

Bà ta nghe máy, sắc mặt từ tức giận chuyển sang tái mét.

“Cái gì? Mày gì? Nói lại lần nữa!”

Bà ta nghe xong, ngã ngồi xuống đất, miệng lẩm bẩm:

“Tằng Phi… Tằng Phi bị tai nạn xe rồi!”

Chồng tôi sững sờ, hai tay che miệng, kinh ngạc lẩm bẩm:

“Đứt tay đứt chân… Vợ ơi, có phải đây chính là báo ứng mà bà nội nuôi không?”

Mẹ chồng lo lắng chồng tôi, rồi lại bà nội đang ngã ngồi dưới đất.

“Tiểu Châu, đừng linh tinh.”

Nhưng chồng tôi lại kích gật đầu:

“Nói linh tinh gì chứ! Nếu không phải bà nội nuôi hiển linh, nếu không phải bà nội định tay với vợ con, thì sao họ lại bị tai nạn đúng lúc này?!”

Bố chồng nhíu mày, liếc bà nội:

“Con ít lại đi.”

Tôi ho nhẹ hai tiếng, khẽ :

“Hiện tại quan trọng nhất là đưa bà nội đến bệnh viện thăm họ, chuyện khác không quan trọng bằng.”

Người càng lớn tuổi, càng mê tín, nhất là khi liên quan đến sinh tử.

Trên đường đến bệnh viện, bà nội vốn vẫn luôn giữ thái độ kiêu ngạo bỗng thay đổi hẳn, run rẩy nắm chặt tay tôi, liên tục hỏi dồn:

“Cháu dâu à, chuyện báo mộng đó có thật không? Cháu không lừa bà chứ?”

Tôi nhắm mắt, ra vẻ suy tư.

Chồng tôi thì tíu tít tiếp lời:

“Còn giả sao? May mà bà chưa kịp vào Miểu Miểu, nếu không thì không biết họ sẽ bị thương ở đâu đâu!”

Mẹ chồng lập tức lườm chồng tôi:

“Tiểu Châu, đừng bừa.”

Nhưng chồng tôi càng càng hào hứng:

“Không phải bừa đâu! Đây là nhân quả báo ứng. Miểu Miểu đã nhận sự bảo hộ của bà nội nuôi, mà vạn vật đều có linh tính, những kẻ việc thất đức thì trời cũng không dung tha!”

Bà nội nghe , mặt mày trắng bệch, ánh mắt đầy sợ hãi.

Tôi thấy thời cơ đã chín muồi, liền nhẹ nhàng bấm chồng tôi một cái, ra hiệu bảo ta im lặng.

Tới bệnh viện, may mắn là Tằng Phi chỉ bị gãy xương, không nghiêm trọng đến mức nguy hiểm tính mạng, chỉ cần nằm viện một thời gian là sẽ ổn.

Nhưng chi phí viện phí, phẫu thuật, cộng thêm các khoản lặt vặt, tổng cộng lên đến hai mươi ngàn tệ.

Chỉ cần có chuyện liên quan đến nhà bác cả, mà đến tiền bạc, thì bố mẹ chồng tôi chắc chắn sẽ là đối tượng bị nhắm đến đầu tiên.

Gọi bà nội đến bệnh viện, thực chất là muốn bà ta dùng uy quyền của mình để ép bố mẹ chồng tôi chi tiền.

Ngay trong hành lang bệnh viện, bác dâu tôi ôm lấy mẹ chồng tôi, nước mắt giàn giụa:

“Thúy Phân, em là của của Tằng Phi, bây giờ nó đang nằm trong phòng phẫu thuật chịu khổ, em không thể không lo !”

“Bác dâu, bác thiên vị quá rồi đấy! Lần trước chị họ dọn nhà, bắt chồng cháu lao tay chân miễn phí, còn gãy chân khiêng hành lý, cũng chẳng thấy bác hay bác trai quan tâm gì. Sao bây giờ họ gặp chuyện thì lại bắt mẹ cháu phải chịu trách nhiệm? Trên đời có cái lý lẽ nào như không?”

Bác dâu hừ lạnh, trừng mắt tôi:

“Con nhãi ranh, mày là cái thá gì? Đây có phần cho mày lên tiếng à? Tằng Phi bảo Mục Trạch Châu giúp là cho nó cơ hội thể hiện trước chị dâu! Ai bảo nó kém phúc, bê cái vali thôi cũng có thể trẹo chân?

“Chỉ là trật chân, có phải tàn phế đâu, thế mà còn dám đến tìm Tằng Phi đòi công đạo. Nếu không phải tại nhà các người nhỏ nhen, Yến Tử đã không chia tay Tằng Phi! Tao còn chưa trách các người mất đi con phượng hoàng vàng, lỡ dở tiền đồ của Tằng Phi, mà giờ con nhãi ranh như mày còn dám mở miệng đòi tiền? Tao thấy mày đúng là chán sống rồi!”

Vừa , bà ta vung tay định tát tôi.

Tôi chớp mắt một cái, giả như bị rùa nhập hồn, quay đầu bà nội:

“Triệu Quế Hoa, chị còn đứng đó gì? Có người dám đánh chị em tốt của chị, chị không bảo vệ sao? Hay là chị muốn báo ứng rơi xuống đầu cháu trai chị?”

Bà nội vừa nghe thấy thế, lập tức tát thẳng một cái vào mặt bác dâu.

Bác dâu ôm nửa mặt sưng đỏ, không dám tin hét lên:

“Mẹ, mẹ điên rồi sao? Vì con nhãi này mà đánh con?”

Tôi tiếp tục khiêu khích:

“Triệu Quế Hoa, có người dám nhục chị em tốt của chị như thế, chị nhịn thì tôi không nhịn !”

“BỐP!”

Lại thêm một cái tát.

Sau đó, chỉ cần bác dâu dám mở miệng chửi rủa một câu, bà nội lại tát cho một cái, đánh đến mức bà ta mắt hoa đầu váng.

Cả nhà chồng tôi ai cũng kích .

Bao năm qua bác dâu dựa vào sự thiên vị của bà nội và Tằng Phi để khó dễ cho cả nhà.

Tiền lương của bố chồng, bà ta xúi giục bà nội cướp về đưa cho bác trai.

Trang sức của mẹ chồng, bà ta vài câu là có thể lấy về để trên bàn trang điểm của mình.

Còn chồng tôi, đúng chuẩn kẻ bị bóc lột, việc nặng nhọc đều đổ lên đầu , còn những gì tốt đẹp thì đều thuộc về Tằng Phi.

Khó khăn lắm mới dọn ra ở riêng, lên đại học lại gặp lại Tằng Phi.

Hắn biết chỗ ở của chồng tôi, còn lấy đó điều kiện bắt cu li, nếu không sẽ mách bà nội.

Vậy là chồng tôi nô lệ cho hắn suốt bốn, năm năm.

Đến lúc hắn cưới vợ mà thiếu sính lễ, cũng chỉ cần mở miệng một câu là bán đứng chồng tôi.

Trên đường đến bệnh viện, tôi tiếp tục giả vờ lên đồng, nhập hồn của “rùa thần”, ngồi bên bà nội, kể lại những tội ác bà ta đã ra.

Bà nội tôi vốn có nghề tay trái là thầy bói trong làng.

Từ bé, tôi đã trốn dưới bàn của bà nghe lỏm, học không ít.

Người già ngoài miệng thì không tin bói toán, vẫn sợ những thứ thần thần quái quái đó.

Tôi chỉ cần bịa vài chuyện, lấp lửng không rõ ràng, miễn là có bảy, tám phần đúng, họ sẽ lập tức tin sái cổ.

Chuyện phổ biến nhất chính là chết con sơ sinh.

Ban đầu, bà nội chỉ hơi tin một chút.

Nhưng nghe tôi liên tục, đến khi xuống xe, bà ta đã tin tôi tuyệt đối.

Không lâu sau, bác trai xuất hiện.

Bác dâu nhào vào lòng ông ta, tủi thân kể lể.

Bà nội bèn đem chuyện “rùa thần”, “nghiệp báo” ra hết.

Bà nội có thể tin, bác trai thì khác.

Vừa nghe xong, ông ta giận dữ quát lớn:

“Mê tín phong kiến!

“Con nhãi ranh này dám bày trò này ở đây, có tin tao báo cảnh sát bắt mày không? Tội tuyên truyền mê tín dị đoan đấy!”

Ánh mắt ông ta sắc bén, tôi chằm chằm không chớp mắt.

Bà nội định gì đó, suy cho cùng, bác trai mới là người bà ta quý nhất.

Chồng tôi căng thẳng nuốt nước bọt.

Bố chồng vội vàng rút ra một điếu thuốc, lành:

“Anh cả, đừng giận. Miểu Miểu chỉ đang với chị dâu thôi mà.”

“Đùa? Đùa mà có thể đánh người thành thế này sao? Tôi thấy con bé này đúng là tai họa!”

“Đây không phải lỗi của vợ tôi! Là bác dâu tay trước! Hơn nữa, người đánh là bà nội, bà ấy đang bảo vệ thân của mình!”

Chồng tôi tức giận lên tiếng bảo vệ tôi.

Nhưng đối mặt với bác trai – một kẻ cáo già trong chốn quan trường, khí thế của yếu dần.

Bác trai phô trương uy thế một hồi, rồi quay sang trách mắng bố chồng và mẹ chồng:

“Cưới vợ phải chọn người hiền đức, các người xem các người cưới thứ gì thế này? Không sợ bị người ta vào mặt à? Làm mất hết mặt mũi tôi!”

“Đợi nó sinh con xong, đưa cho nó mấy ngàn tệ, đuổi thẳng đi! Nhà họ Mục chúng ta không cần loại con dâu này!”

Lời này vừa dứt, bà nội cũng bắt đầu dao :

“Tốt lắm, con ranh này dám lừa tôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...