Bà Nội Và Những [...] – Chương 2

Bà nội lập tức túm lấy mẹ chồng:

“Mày đi! Mày dậy sớm hơn tao, mày có thấy tao chó không?”

Mẹ chồng nước mắt lưng tròng:

“Không… không thấy…”

“Thôi, chỉ là một con chó thôi mà. Ăn sáng xong rồi tìm tiếp, chắc nó không đi đâu xa đâu.”

“Đúng thế, đúng thế! Vẫn là con dâu hiểu chuyện nhất!”

Trên bàn ăn, bà nội múc cho tôi một bát canh thịt.

“Cháu dâu à, vẫn là cháu hiểu chuyện, không như mấy người này, chẳng ai biết điều cả. Súc sinh thì mãi là súc sinh, dù nuôi hai ba năm hay mấy chục năm, có quan trọng hơn con người không?”

Tôi gật đầu: “Bà rất đúng.”

“Mọi chuyện đều có số mệnh, bà già này khó nghe một chút, con đừng trách. Quả Quả nếu bị để ăn thịt, thì cũng là số của nó thôi. Không thể trách ai khác, chỉ có thể trách kiếp trước nó tạo nghiệp quá nhiều, hoặc có khi là chủ của nó tạo nghiệp quá nhiều. Cháu dâu à, bà có đúng không?”

Tôi gật đầu: “Bà thì chắc chắn có lý rồi.”

Bà nội hài lòng gật đầu.

Đợi đến khi tôi uống hết bát canh, sắc mặt bà ta bỗng thay đổi, tủm tỉm hỏi tôi:

“Canh có ngon không?”

Tôi nhấp môi: “Rất ngon.”

“Tất nhiên rồi, con súc sinh lớn lên nhờ ăn loại thức ăn dành riêng cho chó quý, thịt không thể không thơm ~”

Chồng tôi tức giận đến mức ném thẳng bát xuống đất:

“Tôi biết ngay là bà mà!”

“Thằng nhóc ranh con, im miệng ngay! Mày ngứa đòn rồi đúng không?”

Mắng xong chồng tôi, bà ta lại quay sang dạy dỗ tôi.

“Còn nữa, cái đồ cậy chó ức hiếp người khác! Bà già này nể mặt vài phần mà lại tưởng tôi sợ thật sao? Nếu không có con chó Malinois kia, là cái thá gì chứ? Nhìn lại mình đi, cái tướng khắc chồng, cũng chỉ có thằng ngu này mới rước về!”

Bà nội càng càng hả hê, đặt ra một loạt quy tắc cho tôi.

Nói đến hứng thú, còn bắt tôi nhận con rùa bà nuôi bốn mươi năm bà nội nuôi.

“Con rùa này bà nuôi suốt bốn mươi năm, có thể bà của cháu rồi. Nhận nó bà nội nuôi là vinh hạnh cho cháu, đừng có mà không biết điều!”

Tôi gật đầu đồng ý.

Nhưng bà nội tìm một lúc lâu mà không thấy con rùa đâu.

Tôi từ tốn đứng dậy, vớt một cái mai rùa ra từ nồi canh, rửa sạch, lau khô rồi đưa cho bà nội:

“Ơ, bà ơi, có phải bà nội nuôi mà bà là con này không ạ?”

Tôi bát canh ba ba trên bàn, chân thành cảm thán:

“Đúng là nuôi suốt bốn mươi năm, hầm lên bổ dưỡng hơn mấy con ba năm, năm năm nhiều. Bà ơi, bà có mắt thật đấy!”

Bà nội cố tôi ghê tởm nên trong bữa ăn vừa rồi, bà ta là người ăn nhiều nhất.

Ăn đến chảy cả mỡ, thấy tôi không ăn, còn mỉa mai tôi “không có mắt ”, “không biết quý trọng”.

Giờ biết bát canh mình vừa ăn là từ con rùa nuôi bốn mươi năm, bà ta ôm mai rùa, gào khóc thảm thiết hơn cả khi chồng chết.

“Ôi trời ơi, A Quy đáng thương của tao! Đứa trời đánh thánh vật nào đã mày? Tao phải bắt nó đền mạng!”

Tôi đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe:

“Bà nội nuôi à, dù có xuống mười tám tầng địa ngục cũng đừng quên quay lại tìm kẻ đã ăn bà để báo thù nhé. Bà sống đến bốn mươi năm, tính theo tuổi thọ loài rùa cũng là thọ lắm rồi, mà lại chết thảm như ! Mong bà siêu thoát, kiếp sau đầu thai vào một nhà tốt!”

Lời tôi vừa dứt, bà nội lập tức nôn thốc nôn tháo.

Nôn xong, bà ta hung hăng trừng mắt tôi:

“Con súc sinh này, mày sẽ gặp báo ứng!”

Tôi thản nhiên đáp:

“Bà nội, sao bà lại ? Bà chẳng phải từng dạy chồng con rằng người đức hạnh không đủ mới không bảo vệ thú cưng sao? Bây giờ chuyện này xảy ra với chính bà, sao lại không chịu nhận chứ?”

“Mày… cái con đàn bà độc miệng này!”

“Con không phải đàn bà độc miệng đâu. Đàn bà độc miệng thì đã sấn tới cào cấu, cắn xé người rồi. Ai dám đắc tội với đàn bà độc miệng thì bị lột một lớp da còn là nhẹ! Con đây dịu dàng lắm!”

“Hừ!”

Bà nội ôm mai rùa, giận dữ bỏ đi.

Chồng tôi tôi đầy ngưỡng mộ.

Bố chồng tôi vui mừng nhảy cẫng lên.

Mẹ chồng thì đầy kính nể:

“Miểu Miểu, con giỏi thật đấy.”

Bố chồng tôi gật đầu hưởng ứng:

“Đúng , chuyện này cứ để ba lo. Tiểu Châu, mau đưa vợ con ra ngoài mua một chiếc vòng tay vàng, vui vẻ một chút!”

Tôi mỉm gật đầu, mẹ chồng đang dọn đống nôn trên sàn, :

“Mẹ ơi, đống này đừng vứt vội, con còn có việc dùng đến. Mẹ qua đây, con nhỏ cho mẹ nghe…”

Bà nội cố tôi buồn nôn, không vào nhà vệ sinh mà nôn đầy phòng khách.

Tưởng rằng thế sẽ khiến tôi khó chịu, quá ngây thơ rồi!

Bà ta chưa nghe câu “Đạo cao một thước, ma cao một trượng” sao?

Lúc mua sắm trong tiệm vàng, chồng tôi vô cùng phấn khích, thử hết cái này đến cái kia.

Còn tôi thì không mấy hứng thú, so với mua vòng tay vàng, tôi thích đấu với bà nội độc ác hơn, bà ta tức đến á khẩu thật sự rất thú vị.

Rời khỏi tiệm vàng, tôi ghé qua nhà thân, gửi đồ chơi của Quả Quả, mua thêm thức ăn và đồ ăn vặt cho nó.

Chồng tôi thấy Quả Quả, đến mức nghẹn lời:

“Quả Quả, con chưa chết sao? Ba đau lòng chết mất, hu hu hu!”

Quả Quả chẳng thèm để ý đến ta.

Bạn thân tôi nháy mắt với tôi, rồi chỉ vào đầu chồng tôi.

【Não của Mục Trạch Châu có bị sao không?】

【Chỉ là PTSD do bà nội độc ác để lại thôi, yên tâm, chị là chuyên gia trị mấy bà già độc ác mà!】

【Nữ hoàng, để em bái phục chị một cái!】

Trước khi rời đi, Mục Trạch Châu vào bể cá, thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Vợ ơi, sao nó lại ở đây?”

“Chứ còn gì nữa? Con rùa bốn mươi năm à? Em là đồ tể hay nữ ma đầu chắc?”

“Thế cái mai rùa em đưa cho bà nội là…?”

“Mua ở chợ.”

“Hu hu hu, vợ ơi, em đúng là thiên thần nhỏ, vừa xinh đẹp vừa nhân hậu!”

Mục Trạch Châu cảm đến mức sắp khóc.

Trên đường về nhà, Mục Trạch Châu cứ quấn lấy tôi, tò mò hỏi tôi sao có thể lừa bà nội.

Tôi nhạt: “Có gì đâu, chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi!”

Mấy bà già độc ác như bà nội chồng, tôi hiểu rõ từng đường đi nước bước.

Bà ta nhấc mông lên là tôi biết bà ta muốn gì.

Lúc trước bị Quả Quả dọa cho sợ chết khiếp, bà ta đã hận nó đến tận xương tủy.

Bà ta nghĩ ra cách bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của Quả Quả, rồi nhân lúc nó bất tỉnh mà nó, hầm canh bắt tôi uống.

Vừa con chó, vừa tôi buồn nôn đến phát khóc, đúng là nhất cử lưỡng tiện, tâm tư hiểm độc vô cùng.

Nhưng bà ta không biết, Quả Quả đã tôi huấn luyện, chỉ cần đồ ăn có vấn đề, nó sẽ không đến.

Thế nên, nó vẫn khỏe mạnh.

Ngược lại, tôi đã lén bỏ thuốc vào bát thuốc an thần của bà ta, khiến bà ta ngủ say cả đêm, đầu óc mơ hồ.

Nhân lúc bà ta ngủ, tôi còn cố thì thầm bên tai bà ta, giả vờ như Quả Quả đang về báo thù.

Đợi bà ta tỉnh lại, đầu óc vẫn còn choáng váng, lại bị tôi diễn kịch lừa cho tin rằng mình đã Quả Quả, thế là bà ta đắc ý nhận tội luôn.

Còn bát canh thịt mà bà ta uống hả hê?

Bà ta không biết nó nấu từ thịt gì, chỉ thấy có chút máu me liền đinh ninh đó là Quả Quả.

Dù gì thì trước tôi, chưa có ai dám khiêu khích quyền uy của bà ta như thế cả!

Tôi không định kể chi tiết kế hoạch cho Mục Trạch Châu nghe, chỉ xoa đầu ta, dịu dàng :

“Đừng lo, có em ở đây, sẽ không phải chịu thêm bất kỳ bóng ma tuổi thơ nào nữa. Đối phó với những bà già độc ác như thế này, em là chuyên gia!”

Mục Trạch Châu rất nghe lời, không hỏi thêm nữa, chỉ như một con cún nhỏ rúc vào lòng tôi, thút thít khóc:

“Hu hu hu, vợ ơi, giá mà gặp em sớm hơn!”

“Trời đất ơi, sao ông trời không đưa em đến bên sớm hơn chứ!”

Cuối cùng, ta nắm chặt tay tôi, ánh mắt đầy xót xa:

“Vợ ơi, chắc chắn em cũng đã chịu rất nhiều khổ cực mới trở thành như bây giờ. Anh đau lòng quá!”

Tôi cúi đầu, bờ vai khẽ run.

Dùng hết sức mới không bật thành tiếng.

Nhưng Mục Trạch Châu lại tưởng tôi đến mức nghẹn ngào.

Anh ta càng ôm tôi chặt hơn:

“Đừng lo, vợ ơi! Sau này sẽ càng thương em hơn!”

Nhìn người đàn ông ngốc nghếch này, tôi thật muốn phì .

Tôi mà chịu khổ sao? Không đời nào!

Từ nhỏ tôi đã biết lời ngọt ngào, giỏi lấy lòng người khác, đầu óc cũng rất linh hoạt.

Mẹ tôi và bà nội có thể đấu nhau đến sống chết, cả hai đều rất tôi, lúc nào cũng tranh nhau xem ai quan trọng hơn trong lòng tôi.

Mẹ tôi dạy tôi cách thấu lòng dạ mẹ chồng, sao để thoát khỏi tay một bà mẹ chồng khó tính.

Bà nội thì dạy tôi đủ chiêu trò để mẹ chồng hành hạ con dâu, nhắc tôi đừng ngây thơ mà cảm trước những gì nhà chồng đối xử với mình.

Từ nhỏ tôi đã hiểu rõ, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu nằm ở người đàn ông và sự phân chia tài nguyên trong gia đình.

Tôi biết cách sao để đạt lợi ích lớn nhất với tổn thất nhỏ nhất, sao để đối phương không còn đường thoát tôi vẫn giữ hòa khí.

Bà nội chồng gặp tôi, cũng coi như là bà ta ác nghiệp chồng chất, quả báo đến rồi!

Về đến nhà, tôi đặt món quà đặc biệt đã chuẩn bị sẵn lên tủ đầu giường của bà nội rồi lặng lẽ rời đi.

Không lâu sau, bà ta phát điên lao ra, tay chân lấm lem, gào lên:

“Ai! Rốt cuộc là ai đã đặt đống rác này trong phòng tao?”

Tôi sửa lại lời bà ta:

“Bà nội, đó không phải rác, mà là thứ bà nôn ra, là bà nội nuôi của bà đó! Bà quên rồi sao?”

“Mày! Đồ tiểu tiện nhân, rảnh quá không có chuyện gì đúng không? Đặt thứ đó ở cạnh tao là có ý gì?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...