Bà nội bình tĩnh kể lại trước ống kính, tôi đứng sau hậu trường màn hình mà nước mắt chảy dài.
"Tôi sống như một nô lệ miễn phí, hôm đó cháu tôi đọc cho tôi nghe một câu trong sách, tôi thấy rất đúng."
"Hôn nhân là để đàn ông có một nô lệ hợp pháp."
"Ngày ly hôn tôi cảm thấy mình tự do. Tôi tự do như chim trời, thà c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở bên ngoài."
Người phỏng vấn dịu dàng hỏi: "Vậy cuộc sống của bà sau khi ly hôn có gì thay đổi không?"
Nói đến đây, bà nội liền .
"Thay đổi rất nhiều, trước đây tôi nấu ăn đều bị soi mói, có lúc cháu còn có thể nghe ra ông ấy chỉ đang cố sự, kiếm cớ để mắng. Bây giờ tôi nấu ăn, mọi người hoan nghênh lắm, họ ăn gì cũng khen ngon!"
"Ngày nào cũng khen tôi nấu ăn ngon, cảm giác thật khác biệt!"
Người phỏng vấn : "Cháu đã xem tài khoản của bà, bà nấu ăn quả thực rất ngon. Có nghĩa là, bây giờ bà nấu ăn không chỉ kiếm tiền, mà còn công nhận và tôn trọng đúng không?"
Bà nội gật đầu: "Đúng đúng, các cháu , những người có học chuyện quả là khác."
"Trước đây tôi cứ nghĩ mình chẳng là cái thá gì, cái này cũng không , cái kia cũng không , bây giờ tôi tự học gõ chữ, xem video học nấu món mới, tôi cảm thấy mình có thể học mọi thứ."
Buổi phỏng vấn kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, trong hai tiếng đồng hồ đó, bà nội đã trút hết nỗi uất ức cả đời của mình.
17
Ông nội không biết ai mách nước, lại tìm đến công ty.
Ông ta đứng trước cửa công ty ầm ĩ: "Thái Thục Phân! Thái Thục Phân, bà ra đây cho tôi!"
Những người trẻ tuổi trong văn phòng ùa ra, đứng sau lưng bà nội như vệ sĩ.
Khuôn mặt hung dữ của ông nội lập tức xụ xuống, ông ta ậm ừ vài tiếng, rồi gằn giọng: "Làm ầm ĩ cũng đã rồi, bà về với tôi đi."
Bà nội thản nhiên : "Chúng ta đã ly hôn rồi."
Ông nội giở trò vô lại: "Không tính! Bà sống với tôi mấy chục năm rồi, sao không phải vợ tôi!"
Ông ta ra vẻ bố thí : "Bà về với tôi, tôi sẽ chia cho bà một nửa số tiền lương hưu một nghìn rưởi mỗi tháng."
Bà nội khinh thường, quay mặt đi không ông ta.
Tôi lên: “Ông ơi, bây giờ bà mỗi tháng lương sáu nghìn tệ! Một cái quảng cáo đã mười vạn rồi đấy!”
Ông nội mặt mày tái mét, chuyện bà kiếm tiền khiến ông vô cùng khó chịu: “Bà ấy chỉ nấu cơm thôi, gì mà kiếm sáu nghìn?”
Cả đám chúng tôi đều lão già khốn nạn này bằng ánh mắt khinh bỉ, tôi gọi điện bảo vệ lôi ông ta ra ngoài.
Ông nội bị bảo vệ túm vai lôi ra, ông ta tức giận quát tôi: “Con súc sinh! Tao là ông mày đấy!”
Tôi mất kiên nhẫn quay đầu lại: “Biết rồi, ông c.h.ế.t tôi sẽ đi viếng mộ!”
Tan , tôi gọi điện cho mẹ, kể sơ qua chuyện này.
Mẹ : “Lão súc sinh đó đáng đời, ở nhà bác cả con, ông ấy định đánh bác cả, bị con trai với cháu trai nhà đấy hợp sức đánh lại. Bác cả con không nương tay đâu, bà ấy giờ hơi bực mình, thừa cơm thừa canh cứ thế hất thẳng vào người lão ấy.”
“Con phải với bà con đấy, đừng có mềm lòng, quay về kiểu gì cũng bị đánh tiếp!”
Tôi trả lời: “Con biết rồi, bà nội chẳng muốn quan tâm đến ông ta nữa.”
Ông nội có sống khổ sở đến đâu cũng là đáng đời!
# Chương 18
Video mà kênh 5 triệu follower đăng tải đã hot rần rần, tài khoản “Bà Hoàng hôm nay cho heo ăn chưa” từ 30 vạn follower tăng vọt lên 70 vạn.
Bác dâu cả cũng xem video đó, bà ta cố gọi điện cho tôi, chưa kịp chào hỏi mấy câu tôi đã sốt ruột hỏi: “Bác cả có chuyện gì thì thẳng ra đi.”
Bác dâu ấp úng hỏi: “Bà mày thật sự một quảng cáo mười vạn à?”
Tôi lạnh hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến bà?”
“Lúc trước bà khinh bà nội tôi vô dụng, giờ cũng đừng có mà bám vào!”
Không cho bà ta cơ hội tiếp, tôi cúp máy luôn.
Tôi biết bác cả không phải dạng vừa đâu, không ngờ bà ta hành nhanh đến thế.
Hôm sau, bác cả đã dẫn ông nội đến công ty loạn.
Bạn thấy sao?