3
Sinh nhật lần thứ 60 của bà nội rất náo nhiệt.
Trong phòng khách ngồi đầy người, ông nội đang thao thao bất tuyệt trước mặt họ hàng, thỉnh thoảng lại liếc đồng hồ, bực bội quát vào bếp: "Mấy giờ rồi? Gần 12 giờ rồi, sao cơm trưa vẫn chưa xong?"
Bà nội lưng còng, lặng lẽ bận rộn một mình trong bếp.
Tôi vừa ngủ dậy đã thấy ông nội đứng ở cửa bếp, cằn nhằn không ngừng: "Bà chỉ nấu ăn thôi, việc đơn giản như , sao vẫn chưa xong!"
Bà nội lí nhí giải thích: "Người tôi đau, chậm."
Ông nội tức giận : "Người đau thì bà không biết dậy sớm à, ngoài kia bao nhiêu người đang đợi ăn cơm, bà không hiểu chuyện gì cả!"
"Cả đời tôi nuôi bà, cho bà ăn, cho bà mặc, chỉ mong mỗi ngày ăn cơm nóng đúng giờ, ngay cả cầu nhỏ nhoi này bà cũng không à?"
Tôi phát hiện ra ông nội rất thích hạ thấp bà nội trước mặt con cháu, để củng cố uy quyền của mình, lâu dần, ngay cả và bác dâu cả cũng không coi bà nội ra gì.
Tôi ném cốc sữa trên tay vào người ông nội: "Ông chỉ có 1500 tệ tiền lương hưu thì giỏi cái gì! Còn nuôi bà nội cả đời, là bà nội chăm sóc ông cả đời chứ!"
Ông nội tức điên người, ông ta chỉ vào tôi không dám tay, chỉ biết trừng mắt bố.
Bố vội xua tay: "Bây giờ tôi phải nhờ con bé phụng dưỡng, không dám gì đâu, không dám gì đâu."
Mẹ chạy vào bếp phụ giúp, tôi quanh phòng khách, thấy vẻ mặt khác nhau của mọi người, rồi buông lời mỉa mai: "Ồ, hóa ra phòng khách đông người thế này cơ à! Ngồi vững lắm đấy nhé!"
Cô và bác dâu cả đều tức giận chỉ trích tôi: "Cháu ăn kiểu gì !"
Hầy, tôi không chỉ biết ăn , tôi còn biết việc nữa nhé!
Tôi hất đổ bàn trà: "Hôm nay là sinh nhật 60 tuổi của bà nội, không phải sinh nhật 60 tuổi của các người!"
"Để bà cụ một mình nấu ăn cho hơn mười người ăn, sao mặt dày thế nhỉ!"
Cả nhà ầm ĩ lên mắng tôi, bố xông lên chắn trước mặt tôi: "Ai dám vào con tôi, tôi liều mạng với người đó!"
Tôi đi vào bếp với bà nội: "Bà ơi, đi, cháu đưa bà ra ngoài ăn."
Bà nội cả đời nhút nhát mà lại bỏ d.a.o xuống, đi theo chúng tôi ra khỏi bếp. Bà lơ ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của ông nội: "Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi chỉ muốn thoải mái một chút."
Ông nội chỉ vào cửa lớn: "Thái Thục Phân! Hôm nay bà dám bước ra khỏi cửa này thì đừng hòng quay về!"
Bước chân của bà nội do dự một chút, tôi nắm tay bà, viên bà.
Bà bước về phía trước, không hề ngoảnh đầu lại.
4
Tôi lái xe đưa bà nội đến nhà hàng hải sản ngon nhất gần đó.
Bà nội đeo sợi dây chuyền vàng mẹ tặng, trong túi là phong bao lì xì dày cộp của bố, tay cầm cốc trà sữa tôi mua, toe toét.
Bà ăn liền một mạch hai con cua lớn, thỏa mãn thở dài: "Từ khi lấy chồng đến giờ, bà ít khi ăn hải sản lắm."
Ông nội rất ghét mùi tanh của hải sản, từ năm 18 tuổi lấy ông, bà nội chưa từng ăn hải sản.
Mắt bố ngân ngấn lệ: "Mẹ, mẹ ra ngoài sống với con đi."
Bà nội im lặng một lúc, rồi lắc đầu: "Ông nội con chỉ là tính nóng nảy thôi, bà sống với ông ấy cả đời rồi, không muốn phiền con cái."
Tôi gắp cho bà nội một miếng tôm hùm sốt tỏi: "Bà ơi, bà mới 60 tuổi, cuộc đời còn dài lắm, bà còn muốn sống những ngày tháng bị đánh mắng vô cớ như sao?"
Bà nội sững người, bà tôi, ánh mắt hoang mang hiện rõ: "Không phải ai cũng sống như sao?"
Không phải đâu.
Tôi cho bà nội xem hình ảnh của rất nhiều phụ nữ ở độ tuổi 50, 60 vẫn đang cống hiến trong lĩnh vực mình giỏi, hoặc những người 70, 80 tuổi dũng cảm ly hôn, tìm kiếm sự giải thoát.
Bà nội kinh ngạc: "Còn có thể như nữa sao?"
Tất nhiên rồi!
5
Bà nội , đây là sinh nhật thoải mái nhất của bà.
Trước đây, bà đều phải ở trong bếp, một mình nấu ăn cho hơn hai mươi người, mọi người ăn uống no say xong là phủi m.ô.n.g bỏ đi.
Tôi lái xe đưa bà về, khéo léo thuyết phục: "Bà ơi, bà ra ngoài sống với chúng con vài ngày, đi chơi, ăn uống, cũng để chúng con báo hiếu. Nếu không quen, con lại đưa bà về."
Bà nội mỉm đồng ý: "Được, ."
Nông thôn ngoài cảnh đẹp ra thì chẳng có gì hay ho cả.
Xe dừng ngay ngắn trước cổng, chưa kịp xuống xe đã nghe thấy bà quả phụ họ Vương cùng mấy người hàng xóm vừa ăn hạt dưa vừa xấu.
"Đúng đấy! Tôi rồi, vẫn là lão Trần có nhân phẩm tốt, thật thà, không chê vào đâu , đã đòi lại 200 tệ cho bà rồi đấy. Cũng chẳng xem hàng xóm láng giềng bao nhiêu năm nay, nỡ lòng nào lấy tiền của bà!"
"Tôi thấy bà ấy nấu ăn ngon, không trả tiền thì ngại quá. Hơn nữa bà ấy tính bà cũng biết đấy, chậc. Không trả tiền chắc là không mời đâu."
Bà quả phụ họ Vương hạ giọng: "Bà ta là người lòng dạ đen tối nhất, nếu không có lão già nhà bà ta, xem có ai thèm để ý đến bà ta không!"
Mấy câu này nghe thật bực mình, bà nội tức giận : "Ông ta lúc nào cũng đạp lên tôi để người tốt! Ông ta hưởng hết danh tiếng rồi!"
Tôi khẽ : "Bà ơi, bà xem con trút giận cho bà nhé!"
Bạn thấy sao?