Bà Nội Tôi Muốn [...] – Chương 1

1

Hôm bà nội tròn 60 tuổi, tôi lái xe bốn tiếng đồng hồ, về quê trước một ngày.

Vừa đến nơi, tôi đã thấy trong sân đứng rất nhiều người, cả nhà và bác cả cũng có mặt.

Ông nội lôi bà nội từ trong bếp ra, đẩy bà ngã xuống đất, rồi đ.ấ.m đá túi bụi vào người bà. Bà nội ôm đầu im lặng chịu đựng.

Ông nội tức giận mắng: "Bà chỉ nấu ăn thôi! Việc đơn giản như mà cũng lấy của người ta 200 tệ! Sao bà lại nhẫn tâm như ! Bà tôi mất hết mặt mũi rồi!"

Hai tay bà nội dính đầy bột mì, cả người lấm lem: "Đó là tiền công người ta tự nguyện trả cho tôi!"

Ông nội nổi cơn thịnh nộ: "Hàng xóm láng giềng với nhau, sao bà có thể lấy tiền của người ta!"

Tôi ném hộp quà trên tay, chen vào đám đông: "Lão già khốn nạn, ông dừng tay lại cho tôi!"

Mọi người trong sân đều tôi, bác dâu cả mỉa mai chào hỏi: "Chiêu Đệ về rồi đấy à."

Tôi chẳng để ý đến bà ta, cúi xuống đỡ bà nội dậy: "Bà ơi, bà không sao chứ?"

Bà nội run rẩy dựa vào lòng tôi, yếu đến mức không thể đứng dậy nổi.

Ông nội chỉ vào tôi: "Không đến lượt mày lên tiếng! Câm miệng cho tao!"

Ông ta giơ tay định đánh tôi, tôi đưa tay ra đẩy ông ta loạng choạng!

Lúc này, mọi người trong sân bắt đầu bênh vực ông nội: "Chiêu Đệ, đó là ông nội của cháu đấy! Sao cháu có thể ra tay với người lớn như !"

Buồn thật, lúc này mới biết bênh vực à? Lúc nãy sao không ai lên tiếng !

Tôi đẩy kính râm lên trên đầu, lớn tiếng mỉa mai: "Tôi từ đời nào rồi đã không nhận lão già khốn nạn này! Còn nữa, tôi tên là Trần Gia Nghi!"

Cô cau mày, dạy dỗ tôi: "Dù sao ông ấy cũng là ông nội của cháu!"

Tôi khẩy: "Lão già khốn nạn này lúc tôi 13 tuổi đã định bán tôi cho lão già 50 tuổi góa vợ trong làng! Ông nội này ai muốn nhận thì nhận! Tôi không nhận!"

Hồi nhỏ bố mẹ bận rộn, gửi tôi ở nhà ông bà nội. Năm 13 tuổi, lúc tôi dậy đi vệ sinh, nghe thấy ông nội và bác cả lén bàn nhau, ngày mai sẽ bán tôi cho lão già 50 tuổi góa vợ, để bố mẹ tôi sinh thêm con trai.

Đêm đó, tôi thậm chí không kịp mang giày, chạy chân trần đến nhà giáo cầu cứu, nhờ gọi điện cho bố mẹ.

Bố mẹ tức tốc từ ngoài tỉnh về đón tôi đi.

Nghe tôi nhắc lại chuyện cũ, ông nội trơ trẽn : "Chuyện đó không có thật, con bé c.h.ế.t tiệt này chỉ giỏi bịa đặt!"

Tôi lạnh: "Nếu tôi dối, tôi sẽ c.h.ế.t không tử tế, ông không thừa nhận, ông sẽ c.h.ế.t không tử tế! Dám thề không?"

Ông nội không dám thề, ông ta đánh không lại tôi, mắng cũng không lại, liền quay sang bố mẹ: "Lão Nhị, mày dạy con kiểu gì ?"

Bố rụt cổ, giả vờ nhún nhường: "Haiz, con lớn rồi, con quản không nổi! Con còn phải nghe lời nó nữa!"

Bác dâu cả âm dương quái khí : "Vẫn là sinh con trai tốt, ít ra con trai tôi hiếu thảo đấy."

"Anh cả, con không thể nuông chiều quá."

Bố không hề tỏ ra khách sáo với bà ta, buột miệng : "Con trai bà hiếu thảo, con trai bà mua nhà cho bà chưa? Con tôi mua nhà cho tôi rồi đấy!"

"Căn hộ 120 mét vuông ra hồ! Hứ!"

Bác dâu cả tức đến nghẹn họng!

2

Tôi dìu bà nội vào phòng, bà nằm trên giường không dậy nổi.

Ngoài cửa sổ là tiếng bố trách mắng ông nội: "Bố đừng có đánh mẹ con nữa!"

Ông nội lớn tiếng : "Bà ta đáng đánh! Bà Khánh Phân chơi với nhà mình bao nhiêu năm rồi, người ta cưới vợ cỗ, bà ta chỉ nấu ăn thôi mà cũng lấy 200 tệ!"

"200 tệ đó bà ta có xứng đáng nhận không!"

Đôi mắt đục ngầu của bà nội chằm chằm ra cửa sổ, hồi lâu không gì.

Tôi bà đầy xót xa, bà sống quá khổ rồi, cả đời gánh vác việc nhà, cần mẫn chăm sóc cả gia đình, nấu ăn cũng chỉ nấu món ông nội thích, hơi chút không vừa ý là bị đ.ấ.m đá.

Rõ ràng là tiền bà đáng nhận, mà ông nội lại cho rằng bà không xứng.

"Bà ơi, thuốc của bà để đâu, cháu lấy giúp bà bôi nhé."

Bà nội nắm tay tôi, yếu ớt : "Không cần, ngủ một giấc là khỏi thôi."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...