Bà Nội Bị Bạo [...] – Chương 7

"Bảo Nhi, đừng sợ, thầy sẽ xin sắp xếp chỗ ở trong ký túc xá cho em, khoảng thời gian này đừng đi đâu cả!"  

"Thầy hiệu trưởng, xin hãy cân nhắc. Bà của Bảo Nhi ở nhà một mình cũng rất nguy hiểm... Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, em ấy sẽ không yên tâm mà tập trung thi cử."  

"Được, tôi sẽ bàn với hiệu trưởng. Không thể đợi đến khi xảy ra chuyện rồi mới hối hận, tiền đồ của học sinh không thể bị ảnh hưởng!"  

Đối mặt với những sắp xếp đầy thiện chí của các thầy , tôi chỉ mỉm lắc đầu, sau đó đăng ngay đoạn ghi âm vừa rồi lên nền tảng video ngắn.  

"Thầy yên tâm đi, bây giờ em ngã giữa đường cũng là lỗi của ta."  

Nhưng thực tế chứng minh, tôi và các thầy đều đã suy nghĩ sai.  

Mỹ Vân không người đánh tôi, mà không biết từ đâu ta kéo về một nhóm đồng minh, đứng chặn trước cổng trường, bắt gặp học sinh nào cũng phỏng vấn: "Bạn đã từng ăn bánh chưng nhân lòng đỏ trứng giả của nhà Lý Bảo Nhi chưa?"  

"Bạn có cảm thấy xấu hổ vì có một học tổn sức khỏe người khác không?"  

"Theo nguồn tin nội bộ, Lý Bảo Nhi thường xuyên bắt nạt học trong trường, đã từng bị bắt nạt chưa?"  

Từng lời từng chữ, đều muốn đẩy tôi vào tâm bão dư luận.  

Người ta hay , "ba người thành hổ", lời dối lặp lại đủ nhiều sẽ trở thành sự thật.  

Nhưng rõ ràng những người câu đó chưa hiểu về học sinh cấp ba hiện đại - những con người tràn đầy cá tính và ngổ ngáo.  

"Ý các người là cái vụ dùng xút ăn da với nhựa đó à? Các người đúng là cố chấp, đầu toàn nước nên không nhét nổi chút kiến thức đúng không?"  

"Ha ha, tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi sai câu cuối của bài kiểm tra, còn khi phải chuyện với những người có IQ dưới 10 ư, hiện tại, tôi rất xấu hổ."  

"Lý Bảo Nhi bắt nạt học? Các người thấy chưa? Bằng chứng đâu? Người 'thông tin nội bộ' các người đâu, mang ra đây!"  

"Đây là phát trực tiếp phải không? Là thật hả? 'Khụ khụ', tôi muốn rằng – phí giao hàng 9 đồng của KFC thực sự rất vô lý! Và! Hãy tăng sức mạnh cho Yasuo (1)!"  

"Cứu tôi với – có người đe dọa một thiếu niên thuần khiết tốt bụng đây này!"  

Ban đầu, thầy giám thị lo lắng rằng nhóm "phóng viên" kia sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống học tập của học sinh, chẳng mấy chốc, thầy nhận ra đám nhóc nghịch ngợm này coi họ như cách xả stress mới, đứa nào đứa nấy chơi trò trêu còn giỏi hơn cả phóng viên.

(1)Yasuo: Một vị tướng trong tựa game Liên Minh Huyền Thoại (aka vị tướng quốc dân Việt Nam)

 

   7

Vì sự kiên quyết của thầy Triệu, tôi tạm thời chuyển đến ở trong ký túc xá của trường cùng với bà nội. Bà vẫn chưa biết gì về những chuyện đã xảy ra. Thầy Triệu bảo rằng đây là một "chế độ phúc lợi đặc biệt dành cho học sinh giỏi."  

Bà vui mừng khôn xiết, mang hết thực phẩm còn lại ở nhà đến ký túc xá. Bà còn gói rất nhiều bánh ú, rồi mang đến nhà ăn của trường để mời mọi người ăn miễn phí.  

Không ai chê món bánh ú ấy chỉ là một thứ đồ ăn đơn giản. Câu mà tôi nghe nhiều nhất lúc này không còn là “Đừng sợ” nữa, mà thay vào đó là: “Lý Bảo Nhi, bảo bà của chúng ta mở sạp bán bánh đi! Tớ muốn ăn hết mười cái liền!”  

Tôi tưởng chuyện này ít nhất cũng sẽ kéo dài thêm một thời gian, không ngờ chỉ ba ngày sau, Cục Quản lý Thị trường đã công bố thông tin: “Qua quá trình điều tra kỹ lưỡng, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ cơ sở hay cá nhân nào bán bánh ú giả có trứng muối trong địa bàn thành phố. Chúng tôi cũng đã kiểm tra môi trường sản xuất, nguyên liệu và các vấn đề liên quan của các hộ kinh doanh cá thể. Những cơ sở có vấn đề đã bị cầu cải thiện. Chúng tôi cảm ơn sự giám sát của người dân.”  

Ngay sau đó, Hiệp hội Nhà báo cũng đưa ra thông báo: “Qua xác minh, đội ngũ vận hành tài khoản tự xưng "Mỹ Vân Có Lời Muốn Nói" không có ai là nhà báo hợp pháp, không có quyền tác nghiệp hay điều tra.”  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...