4
Chuyện đó xảy ra khi tôi còn đi du học.
Lúc đó, Tạ Đình là ngôi sao trong cộng đồng du học sinh người Hoa, là đàn trên tôi mấy khóa. Khi ấy, tôi chưa biết ấy là cháu đích tôn Tạ gia, chỉ biết ấy đã tự mở một công ty công nghệ khi còn học đại học ở nước ngoài, là thần tượng của rất nhiều sinh viên, và có không ít thích .
Không hiểu sao lúc đó tôi lại say mê ấy đến thế, có lẽ là do cảm bồng bột của tuổi trẻ hoặc chỉ đơn giản là hormone thanh xuân tác . Mặc dù biết tính cách của ấy lạnh lùng, tôi vẫn lao đầu vào.
Tôi theo đuổi ấy một cách công khai và đầy nhiệt huyết, ai ai cũng biết.
Ban đầu, ấy rất hờ hững với tôi, tôi vốn miễn nhiễm với sự lạnh lùng của người khác, nên vẫn kiên trì đeo bám .
Tôi từng mang trà cho , nấu ăn cho , đan khăn quàng, viết thư cho . Những cách bình thường không lòng, nên tôi cố trẹo chân trước mặt , hy vọng sẽ mềm lòng mà giúp đỡ. Tôi giả vờ mất sách, rồi mượn cớ mượn sách để quấn lấy , nhờ dạy kèm, chỉ để có thêm vài câu chuyện với .
Tôi còn giả vờ mất chìa khóa căn hộ, chỉ để ở bên ngoài chung cư lâu hơn với .
Cứ thế, tôi đuổi theo suốt một năm.
Anh ấy không tỏ ra thân thiết với tôi, cũng không đẩy tôi ra quá xa.
Bạn bè xung quanh đều bảo rằng, băng sơn như rồi cũng sẽ tan chảy trước tôi thôi.
Ngày sinh nhật 22 tuổi, tôi nhắn tin mời đến dự.
Nhưng đêm đó, tôi ngồi đợi ở nhà hàng đến tận nửa đêm. Sinh nhật tôi đã qua, nhà hàng cũng đóng cửa, vẫn không đến.
Tôi ngồi một mình trên bậc thềm trước cửa nhà hàng, uống rượu và càng uống càng buồn.
Không biết từ lúc nào, trời đổ mưa tầm tã. Tôi để quên ô trong nhà hàng, nên đành ướt sũng độc bước về căn hộ.
Khi gần đến cửa chung cư, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh cầm ô, đứng dưới nhà, về phía cửa sổ căn hộ của tôi.
Tôi lờ mờ gọi tên . Anh quay lại, ánh mắt đầy bất ngờ.
Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị kéo mạnh vào một vòng tay ấm áp. Một chiếc xe chạy vút qua, nước bắn tung tóe lên cả hai.
Giọng đầy tức giận của Tạ Đình vang lên từ trên đầu tôi, “Giang Khánh Khánh, em lang thang ngoài đường giữa đêm khuya thế này, không cần mạng nữa à?!”
Tôi ngước lên, nghĩ rằng mình đang say rượu và mơ mộng.
“Tạ Đình? Anh đến vì trời thương em đúng không?”
Anh không thèm để ý đến mấy lời ngớ ngẩn của tôi, chỉ cởi áo khoác của mình và choàng lên người tôi, ánh mắt đầy sự quan tâm và đau lòng.
Chắc chắn đây chỉ là ảo giác, tôi nghĩ.
Tạ Đình mà tôi biết, lúc nào cũng lạnh lùng và xa cách, ấy sẽ không bao giờ thể hiện cảm như .
Nhưng không sao cả.
Ngay lúc này, tôi đang say, đầu óc cũng lơ mơ, tôi chỉ muốn điều mà mình thích.
Dù là ảo giác thì đã sao?
Tôi nhón chân lên, chạm đôi môi ướt đẫm nước mưa của mình vào môi .
Thì ra là như thế này, tôi nghĩ.
Hóa ra hôn người mình thích lại có cảm giác như thế này.
Ngay giây tiếp theo, vòng tay đang ôm tôi bỗng siết chặt, cúi đầu xuống và hôn tôi một cách mãnh liệt.
Thế giới như xoay tròn, tôi không còn sức chống cự, chìm đắm trong cơn bão dữ dội.
Nụ hôn kết thúc, và tôi mơ thấy một giấc mơ.
Đó là một giấc mơ đẹp. Trong mơ, ánh mắt Tạ Đình tôi thật dịu dàng, chăm sóc tôi như thể tôi là báu vật.
Tôi tham lam tận hưởng hơi ấm của , đắm chìm trong sự dịu dàng giả tưởng đó, đến mức không muốn tỉnh lại.
Nhưng giấc mơ rồi cũng phải kết thúc.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy Tạ Đình đứng bên cạnh giường, quần áo chỉnh tề.
5
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ánh mắt ấy trong trẻo, khác xa với hình ảnh dịu dàng trong giấc mơ tối qua.
Tôi ngây người , dần nhận ra rằng, có lẽ sự dịu dàng đêm qua không phải là mơ.
Nhưng biểu cảm của thì vẫn mang vẻ lạnh lùng như mọi khi.
Nhìn xuống, tôi thấy trên bàn có chìa khóa và những quyển sách lộn xộn của mình.
“Em rằng chìa khóa bị mất, sách cũng bị mất,” mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt, “Nhưng tất cả đều ở đây.”
Tôi sững lại.
Anh ấy im lặng một lúc, rồi tiếp: “Tôi nghe cùng phòng của em bảo rằng em chưa bao giờ uống rượu say, hôm qua còn mang ô đến nhà hàng.”
Tôi trân trối, nhận ra đã hiểu nhầm điều gì đó. Tôi định mở lời giải thích: “Tạ Đình, thật ra tối qua tôi…”
“Giang tiểu thư, tôi không thích những người phụ nữ luôn có mục đích.” Anh ngắt lời tôi.
Giang tiểu thư.
Người đã hôn tôi nồng nhiệt tối qua, bây giờ lại gọi tôi là Giang tiểu thư.
Anh bước đến cửa, mở cửa ra.
“Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta tạm thời không nên gặp nhau nữa.”
“Tạm biệt.”
Hôm đó, tôi ngồi bất trên giường rất lâu.
Cho đến khi mặt trời mọc rồi lại lặn, tôi phát sốt và phải ra ngoài tìm bác sĩ để kê đơn thuốc.
Khi tôi về, cùng phòng của tôi, Lý Lê và Lâm Du Du, đang ngồi ở phòng khách. Lý Lê nhướn mày tôi, “Đây chẳng phải là Giang tiểu thư, người mọi người mến sao? Nói thật, đúng là không tự biết mình là ai nhỉ. Tạ Đình ghét nhất loại con thủ đoạn như , ai mà chẳng biết mẹ ấy bị một kẻ thứ ba như mẹ hoại gia đình.”
“Tạ Đình và Du Du là thanh mai trúc mã, nếu không phải vì gia đình cầu không đương, thì hai người họ đã sớm ở bên nhau rồi. Cô nghĩ ấy thật sự có hứng thú với sao? Chẳng qua là vì sống chung với Du Du thôi.”
Thì ra là .
Một đóa hoa cao quý như ấy, sẽ không bao giờ thích một bông hoa dại ven đường, mà chỉ một đóa hoa cao quý khác.
Anh ấy đưa tôi về căn hộ, đứng dưới chung cư đợi tôi cùng , cho tôi mượn sách… tất cả chỉ vì Lâm Du Du, cùng phòng của tôi, là thanh mai trúc mã của ấy sao?
“Vậy là đã với Tạ Đình rằng tôi chưa bao giờ uống say? Cô cũng chính là người đã đặt chìa khóa và sách của tôi trên bàn?” Tôi hỏi Lý Lê.
“Đúng , thì sao? Tôi không ưa , giả vờ say xỉn, tỏ ra đáng thương để quyến rũ đàn ông, tôi ra tay trừ cho người khác thì sao?”
“Thật trùng hợp,” tôi với giọng thản nhiên, “Tôi cũng không thích lắm.”
Ngày hôm đó, tôi cầm một cốc trà nóng dội lên đầu Lý Lê. Tiếng hét của ta vang vọng khắp phòng khách, còn Lâm Du Du thì cuống cuồng chạy đến, như một con thỏ con bị hoảng sợ, hỏi tôi tại sao lại ác độc như .
“Không có sự cho phép của tôi mà vào phòng tôi, đã xâm phạm quyền riêng tư của tôi. Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau nếu còn vào nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Giữa tiếng chửi rủa và khóc lóc của Lý Lê, tôi rời khỏi căn hộ và đóng cửa lại.
Lòng tôi trĩu nặng, cảm giác có chút đau đớn.
Tôi muốn nhắn tin cho Tạ Đình giải thích rằng mọi chuyện không như nghĩ, rồi tôi nhận ra mình không mang theo điện thoại.
Khi quay lại căn hộ để lấy điện thoại, tôi vô nghe thấy Lâm Du Du đang chuyện điện thoại.
“Cám ơn Tạ Đình, em biết rồi,” ấy vừa khóc vừa , “Nhưng ấy thật sự bắt nạt em quá.”
“Ừ, nghe em cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Tôi cầm điện thoại trên tay, cuối cùng đã xóa đi tin nhắn chưa gửi.
Sau đó, tôi chặn hết mọi liên lạc với Tạ Đình, chọn thực tập ở một công ty khác thành phố trong năm cuối đại học và dọn ra khỏi căn hộ đó.
Bạn thấy sao?