Ba Ngày Trước Lễ [...] – Chương 6

Quay lại chương 1 :

Chu Dã lảo đảo định mở miệng giải thích, ngay lập tức bị ba mình bước lên sân khấu, giơ tay tát ngã ra sàn.

Tôi khung cảnh hỗn loạn trước mặt, cuối cùng cũng nở một nụ .

Vở kịch hề này — rốt cuộc cũng đến hồi kết thúc.

Chương 7

“Chu Dã, nghĩ tôi là gì? Một kẻ dự phòng muốn gọi thì đến, muốn đuổi thì đi à?! Trước ngày đính hôn, dẫn người phụ nữ khác ra nước ngoài du lịch, còn đăng ảnh tứ lên mạng xã hội khoe khoang?!”

Tôi siết chặt điện thoại trong tay, màn hình hiện rõ bức ảnh ta ôm Tô Niệm dưới chân tháp Eiffel như dao cứa vào mắt.

Chiếc đèn chùm pha lê trên trần hội trường đung đưa, ánh sáng vỡ thành từng mảng mờ ảo.

Rầm!

Chiếc điện thoại rơi xuống sàn đá cẩm thạch, tiếng vỡ giòn tan vang lên giữa bầu không khí im phăng phắc, như một vết nứt xé toạc tất cả.

Chu Dã đứng cứng người, các khớp tay siết chặt đến trắng bệch.

Bên cạnh, Tô Niệm hoảng hốt níu lấy tay áo ta, lớp trang điểm tinh xảo bị mồ hôi nhòe nhoẹt.

Tiếng bàn tán của khách mời cuộn lên như sóng, lời lẽ sắc như dao:

“Vô liêm sỉ thật đấy! Dắt mũi con người ta như ?”

“Nghe công ty của ta là do nhà đầu tư. Giờ có chút thành tựu liền trở mặt không nhận người!”

“Tô Niệm chẳng phải là minh tinh nhỏ dựa vào quy tắc ngầm mà nổi lên sao? Mặt dày thật!”

Tô Niệm bị bao ánh soi mói cho tái mét mặt, lảo đảo chạy khỏi hội trường.

Chu Dã lập tức lao đến kéo lấy cổ tay tôi:

“Kiều Nhiên! Em đủ chưa? Em thế khiến mất mặt trước mọi người!”

“Mất mặt à?” Tôi bật lạnh, hất mạnh tay ta ra, cổ tay đau rát vì bị siết chặt.

“Khi ôm ấp ta, vui chơi ở nước ngoài, có nghĩ đến thể diện của tôi không? Chu Dã, lễ đính hôn hủy, đầu tư tôi cũng rút. Mọi chuyện kết thúc ở đây.”

Tôi quay người rời đi, sau lưng vang lên tiếng ly sứ rơi vỡ chan chát.

Bạn bè tôi nhanh chóng cản Chu Dã lại, tiếng mắng mỏ vang dậy giữa hội trường.

Tôi bước ra khỏi khách sạn trong tiếng giày cao gót nện thẳng, không ngoái đầu lại.

Tối hôm đó, tôi xóa hết liên lạc với Chu Dã và Tô Niệm, tháo chiếc nhẫn đính hôn, ném thẳng vào thùng rác.

Tưởng đâu màn kịch này đến đây là hạ màn.

Nào ngờ sáng hôm sau, chuông cửa lại réo inh ỏi.

Qua mắt thần cửa, tôi thấy Chu Dã đứng trước cửa, tay ôm bó hồng đỏ rực.

Bộ vest nhàu nát, mặt mũi bầm tím, giọng khàn khàn:

“Nhiên Nhiên, biết sai rồi… Anh với Tô Niệm chỉ là diễn thôi, người luôn là em. Đây là sợi dây chuyền phiên bản giới hạn em thích, của tiệm trang sức em hay nhắc. Em tha thứ cho không?”

Tôi lạnh giọng qua cánh cửa:

“Chu Dã, lời xin lỗi của … rẻ tiền quá rồi.”

Tôi chuẩn bị đóng cửa lại thì dưới lầu chợt vang lên tiếng huyên náo.

Tôi mở cửa sổ xuống — Tô Niệm đang đứng giữa đám đông, cầm micro livestream.

Trên giao diện điện thoại, những dòng bình luận liên tục cuộn lên: “Trà xanh tiểu tam khóc thút thít”, “Drama cẩu huyết nhà tài phiệt ngoại phát sóng trực tiếp.”

Cô ta đứng dưới ánh nắng sáng sớm, khóc lóc nức nở trước ống kính:

“Thật ra tôi mới là người bị tổn thương… Chu Dã ấy không còn Kiều Nhiên từ lâu rồi…”

Tiếng xì xào của đám đông, ánh đèn flash chớp liên hồi như một tấm lưới vô hình, siết chặt lấy tôi.

Chương 8

Khi tôi còn đang suy nghĩ nên xử lý thế nào, thì Tô Niệm như phát điên lao thẳng về phía tôi.

Bàn tay với bộ móng đỏ chót quét qua trong không khí, gần như muốn cào vào mặt tôi:

“Kiều Nhiên! Cô giấu Chu Dã ở đâu?! Cô đã tan buổi đính hôn, giờ còn muốn gì nữa?!”

Lúc này tôi mới hiểu — thì ra Chu Dã cũng đang trốn tránh ta.

Tôi ghê tởm lùi lại một bước, ta lại càng tiến sát, đầu ngón tay sơn đỏ vung loạn như muốn cấu xé:

“Người Chu Dã từ đầu đến cuối đều là tôi! Chính mới là kẻ chen ngang! Dựa vào cái gì mà đăng video hủy hoại bọn tôi?! Tình không có trước sau, chỉ có thật lòng hay không thôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...