Ba Ngày Trước Lễ [...] – Chương 5

Tình chân thành ngày trước là thật.

Sự phản bội hôm nay… cũng là thật.

Tôi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng ta:

“Chu Dã, với tư cách là nhà đầu tư của công ty, tôi cầu ngay lập tức chuyển nhượng phần cổ phần theo đúng tỷ lệ đầu tư.”

“Kiều Nhiên… em có biết điều đó nghĩa là gì không?”

Chu Dã giọng run run, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Tôi biết chứ.”

Tôi lạnh.

Sao tôi lại không biết chứ?

Một khi tôi cầu ta bán lại cổ phần, cũng có nghĩa là công ty của ta sẽ không thể cầm cự nữa.

Nhưng tôi chính là muốn để ta nếm mùi mất mát, biết cảm giác mất đi những gì đáng giá là như thế nào.

Chu Dã dường như vẫn không cam lòng, vội vàng lên tiếng:

“Nhưng… chúng ta sắp đính hôn mà!”

Bốp!

Tôi không do dự, thẳng tay tát cho ta một cái.

Chương 6

Mỗi lần Chu Dã nhắc đến chuyện đính hôn, tôi lại thấy buồn nôn — cái từ đó như một cái gai đâm vào tim tôi.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt liền hiện lên cảnh hai người họ hôn nhau trong khách sạn.

Tất cả những kỷ niệm ngọt ngào năm nào giờ đã hóa thành hận thù đến tận xương tủy.

Thấy tôi vẫn không lay chuyển, yết hầu Chu Dã giật giật mấy lần, rồi phịch một tiếng — ta quỳ rạp xuống nền đá hoa cương lạnh lẽo, vang lên một tiếng trầm đục.

“Kiều Nhiên! Em nghe giải thích! Anh với Tô Niệm chỉ là đang quay một video chủ đề cổ điển thôi, cảnh hôn đó là do kịch bản cầu! Em nhất định phải tin !”

Anh ta níu lấy vạt váy tôi, đầu ngón tay run rẩy:

“Hồi còn đi học, ấy từng giúp một chuyện rất lớn. Anh chỉ là muốn trả ơn thôi…”

Tôi mái tóc rối bù trên trán ta, chợt nhớ lại năm xưa, cũng là dáng vẻ ấy — quỳ gối ngoài hành lang bệnh viện, cầm tay tôi, thề sẽ chăm sóc tôi cả đời.

Thế mà giờ đây, đôi chân ta lại dễ dàng khuỵu gối vì một người phụ nữ khác.

Lời hứa năm xưa, giờ đây nghe sao mà rẻ mạt.

“Anh có thể xóa hết video, từ nay không bao giờ liên lạc với ấy nữa!”

Thấy tôi im lặng, ta vội vã bổ sung:

“Nhưng mà… người thân hai bên đều biết chúng ta sắp đính hôn rồi, nếu em đột ngột không có mặt… ba mẹ biết giấu mặt mũi đi đâu?”

Một câu đó khiến tôi lạnh buốt cả người.

Thì ra trong mắt ta, lễ đính hôn này chỉ là để giữ thể diện.

Tôi hít sâu một hơi, đè nén cảm đang trào dâng:

“Được, tôi sẽ đến.”

Chu Dã lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên hy vọng:

“Vậy chuyện rút vốn đầu tư…”

“Tạm thời chưa bàn.”

Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay ta đang đưa tới.

“Giờ đi cho tôi.”

Đợi ta đóng cửa rời đi, tôi mới lặng lẽ mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc USB.

Đó là bằng chứng do thám tử tư thu thập — đoạn video Chu Dã và Tô Niệm thân mật trong phòng khách sạn,

cùng với các bản sao kê cho thấy ta âm thầm chuyển tài sản công ty.

Tay lướt nhẹ lên vỏ kim loại lạnh toát, tôi bản thân trong gương, khóe môi khẽ nhếch lên.

Vở kịch này, cuối cùng cũng sắp đến hồi cao trào.

Hôm đính hôn.

Tôi bước vào sảnh tiệc trong bộ sơ mi trắng đơn giản và quần jeans — khác hẳn những gì người ta trông đợi ở một dâu tương lai.

Dưới ánh đèn pha lê rực rỡ, Tô Niệm mặc chiếc váy lụa màu sâm panh, đứng bên cạnh Chu Dã.

Vừa thấy tôi, ta lập tức che miệng khẽ:

“Chị ơi, sao chị lại mặc thế kia đến đính hôn ?”

Tôi chẳng buồn đáp lời, cứ thế đi thẳng lên sân khấu, nhận lấy điều khiển từ tay người chỉnh âm thanh.

Chu Dã lúc này mới phát hiện ra tôi, sắc mặt lập tức tái mét:

“Kiều Nhiên, em định gì đấy?!”

Màn hình lớn bật sáng.

Mấy giây đầu vẫn là ảnh cưới của tôi và Chu Dã chụp bên bờ biển.

Ngay sau đó, màn hình chuyển cảnh — là đoạn video giám sát trong khách sạn.

Hình ảnh Chu Dã và Tô Niệm ôm hôn rõ mồn một giữa khung hình.

Cả sảnh tiệc lập tức vang lên những tiếng hút khí, xì xào bàn tán.

Khi hình ảnh chuyển sang đoạn Chu Dã trao con dấu công ty cho Tô Niệm, dãy sau vang lên tiếng đập bàn giận dữ của ba Chu.

Tô Niệm ngồi sụp xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...