Tôi để lại toàn bộ những món quà mà tặng — những món từng chứa đầy kỷ niệm ngọt ngào, giờ chỉ còn lại sự mỉa mai.
Kéo vali bước ra khỏi căn nhà từng gọi là tổ ấm, tôi bắt taxi trở về căn nhà cũ nơi mình đã sống hồi nhỏ.
Đẩy cánh cửa sắt loang lổ gỉ sét, bụi bặm bay lơ lửng trong ánh chiều tà.
Trong thoáng chốc, tôi như thấy ba mình đang đeo tạp dề nấu ăn trong bếp, quay đầu lại dịu dàng với tôi.
Thế , thực tại nhanh chóng xé nát ảo ảnh ấy.
Tôi co ro ngồi trên nền nhà lạnh toát, tiếng nức nở kìm nén vang vọng giữa căn phòng trống trải.
Không rõ đã bao lâu, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Trên màn hình nhấp nháy cái tên: Chu Dã.
Tôi nhấn nút nghe, trong ống nghe lập tức truyền đến tiếng quát tháo giận dữ:
“Kiều Nhiên! Giờ này còn chưa về nhà? Bình hoa bị vỡ cũng không dọn! Rốt cuộc em bị sao ?!”
Trong bóng tối, tôi khẽ cong môi, bật trong nước mắt.
Anh ta thậm chí không nhận ra tôi đã rời khỏi nhà, không thấy tôi với đầy vết thương rời đi, phản ứng đầu tiên lại là trách tôi không dọn dẹp?
“Chu Dã,” tôi cắt ngang lời mắng, giọng bình thản đến đáng sợ, “Chúng ta chia tay đi.”
Không đợi ta đáp lại, tôi lập tức ngắt cuộc gọi, rồi chặn luôn người đàn ông từng chiếm trọn cả tuổi thanh xuân của mình.
Chương 4
Ngay khoảnh khắc cúp máy và chặn Chu Dã, tôi cảm thấy như trút gánh nặng.
Những mớ cảm rối ren tưởng chừng vĩnh viễn không thể tháo gỡ, lại dễ dàng tan biến chỉ trong tích tắc.
Tôi thở hắt ra một hơi thật dài, từ từ bước ra ban công, khẽ xoay xoay cổ đã mỏi nhừ vì ngồi quá lâu.
Rồi kéo tấm thân nặng trĩu nhẹ lòng ngồi xuống chiếc ghế dựa.
Tôi cứ nghĩ rằng sau tất cả những tổn thương ấy, mình sẽ đắm chìm trong khổ đau, day dứt không nguôi.
Nhưng lạ thay, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác bình yên đến kỳ lạ.
Trong thoáng mơ hồ, tôi như thấy lại thời thiếu nữ, thấy mình chạy nhảy khắp sân trường, vừa vừa hét.
Hình ảnh trong trí nhớ tươi sáng đến thế — như thể tương lai vẫn ngập tràn hy vọng.
Thế , ánh nắng ban trưa vừa xuyên qua những tán lá rọi xuống mặt tôi, thì tiếng chuông cửa chói tai bất ngờ vỡ yên tĩnh.
Tôi chau mày, trong lòng dâng lên cảm giác chán chường rõ rệt.
Thật sự không muốn để tâm, tôi vùi mặt vào cánh tay, cố gắng lờ đi âm thanh ồn ào khó chịu ấy.
Nhưng chuông cửa cứ kêu dồn dập không ngớt, như muốn cạn kiệt chút kiên nhẫn cuối cùng của tôi.
Chu Dã có chìa khóa dự phòng nhà tôi, thấy nhấn chuông không ai mở, bèn tự mở cửa bước vào.
Vừa vào nhà, ta đã nổi đóa, quát thẳng vào mặt tôi:
“Kiều Nhiên! Em định loạn đến bao giờ nữa?! Có thôi không?! Chúng ta sắp đính hôn rồi, đừng hỏng mọi chuyện! Em biết đã tìm em cả ngày hôm nay không?!”
Tôi bị tiếng ta cho đầu óc ong ong, chậm rãi ngồi dậy, xoa trán đang nhức bưng bưng, ngẩng đầu thẳng vào .
Ánh mắt vừa chạm đến thì tôi lập tức thấy một sợi tóc dài vắt vẹo trên vạt áo của ta.
Không cần đoán cũng biết là của ai để lại.
Tìm tôi cả ngày? Tôi thật sự không biết ta đã “tìm” tôi kiểu gì. Nực đến không nên lời.
Tôi giờ đây thậm chí còn chẳng buồn tranh cãi, chỉ lạnh nhạt lặp lại một lần nữa:
“Chu Dã, giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên giọng của Tô Niệm — vừa bộ thở dốc vừa nũng nịu:
“Ôi trời ơi, cái chung cư này đúng là mệt chết người, sao không có thang máy thế?”
Cô ta vừa vào nhà đã vội than vãn, sau đó chẳng thèm ngó nghiêng gì mà nhào vào người Chu Dã như một con lười.
Tôi lạnh lùng toàn bộ cảnh tượng ấy, chỉ thấy buồn đến mức nực .
Tô Niệm như vừa phát hiện ra tôi cũng có mặt ở đó, lập tức rời khỏi người Chu Dã, cố tỏ vẻ đoan trang vuốt tóc, ánh mắt lại đầy bối rối.
Tôi không chút lưu mà vạch trần:
“Tô Niệm, còn định giả vờ gì nữa? Hôm qua còn ngủ chung giường với ta, hôm nay lại muốn tỏ ra thanh cao?”
Câu của tôi như một cái tát thẳng vào mặt ta.
Nước mắt lập tức dâng lên, ta suýt nữa quỳ xuống, miệng lí nhí:
“Không phải đâu! Chị Kiều Nhiên, tối qua thật sự không có chuyện gì xảy ra hết, em uống hơi nhiều, em biết mình sai rồi, em xin lỗi chị…”
“Niệm Niệm! Chuyện này không liên quan đến em!”
Bạn thấy sao?