Vua Diêm vương bị tôi sặc nước.
Ho khan mấy lần, mới : “Mời xem VCR.”
Tôi vào màn hình lớn trước mặt.
Trong đó chiếu cảnh sẽ xảy ra ba tháng sau.
Trần Chí Vũ mặc áo mưa trong suốt, ánh mắt khinh bỉ, như một con chó chec, máu văng lên mặt , chảy dọc theo cổ.
Máy quay chuyển cảnh, quay sang nạn nhân.
Là một người đàn ông.
Cặp kính vàng quen thuộc đã vỡ, xương mũi bị gãy, lúc này không thể duy trì vẻ ngoài tao nhã giả tạo.
Anh ta đang khóc lóc cầu xin.
Tôi nhíu mày, sao lại có máu bẩn như dính vào mặt Trần Chí Vũ của tôi chứ?
Tôi bình tĩnh ngồi xuống.
Không mặn mà : “Giết người thì hơi quá, phê bình bằng lời thôi.”
“Phòng kiểm tra việc là để ngăn chặn những người như !” ta cứng rắn .
“Những người có người thân trong ba đời có tiền án sẽ không phê duyệt.”
Tôi cuống cuồng: “Vậy tôi phải sao?”
“Cho một cơ hội, trở lại nhân gian, ngăn chặn Trần Chí Vũ án.”
“Anh ta không thấy tôi, cũng không nghe tôi , tôi sao ngăn cản ?”
“Không, nhờ , ta đã thoát chec, bây giờ đã có thể thấy ma rồi.”
07
Người đã chec một lần có thể thấy ma.
Điều này không phải là chuyện hoang đường.
Vì , khi thấy vẻ mặt tức giận của Trần Chí Vũ,
Tôi không dám lên tiếng, thậm chí không dám vào mắt .
“Lý Lạc Chi.”
“…”
Tôi im lặng không trả lời.
Đã một tháng kể từ vụ tai nạn xe.
Vết thương của Trần Chí Vũ đã lành phần lớn.
Lúc này lại quay về dáng vẻ lười biếng như trước.
Anh nhấn mạnh từng chữ: “Lý Lạc Chi.”
Cuối cùng tôi không thể im lặng thêm nữa.
Bước nhanh đến trước mặt , nhẹ nhàng nâng mặt lên.
Nói với vẻ nghiêm túc: “Thực ra bị thương ở đầu trong vụ tai nạn xe, những gì thấy bây giờ chỉ là ảo giác thôi.”
Trần Chí Vũ bật .
“Ồ, ảo giác?”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Trần Chí Vũ tin rồi.
Anh khổ: “Cũng đúng, cũng đã kiêng cữ ba năm rồi, không biết tại sao lại vô thấy Lý Lạc Chi trần truồng như .”
Tôi giật mình, vội vàng che ngực lại.
Không phải.
Chỉ là Trần Chí Vũ có thể thấy ma thôi,
Chứ không ấy còn có thể xuyên thấu cơ đấy!
Biết , tôi đã mặc đồ lót đầy đủ rồi.
Trần Chí Vũ thấy hành của tôi, vẻ mặt không vui.
Sau đó thản nhiên cởi nút áo sơ mi, để lộ xương quai xanh đẹp.
Động tác của rất chậm, như cố tôi phải chờ đợi.
“Xem ra đã đến lúc tìm mới rồi.”
Vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Như cũng không phải là lãng phí thân thể của tôi.”
Cơ bụng sáu múi và đường cong cơ thể dần dần lộ ra.
“Không biết tương lai có thích cơ bụng của không, ấy có thích sờ vào nó không? Dù sao cũ của cũng rất thích.”
Anh tiếp tục kéo quần thể thao xám xuống.
“Còn cái này.”
“To thật.” Tôi nuốt một ngụm nước bọt.
“Cảm ơn vì lời khen.”
Sau đó, có vẻ cảm thấy mình thật hoang đường, Trần Chí Vũ vẫy tay.
“Tch, xin lỗi, quên mất, hình như em chỉ là ảo giác thôi.”
Anh tự lấy điện thoại,
“Trước đây có một thèm thuồng thân xác , trông cũng khá xinh, nghĩ có thể thử tiếp , giờ sẽ hẹn ấy đến nhà.”
Tôi không thể nhịn nữa.
“Trần Chí Vũ!”
Anh ném điện thoại lên ghế sofa,
m thanh còn to hơn cả tôi.
“Lý Lạc Chi!”
Lực đột nhiên giảm đi,
Tôi ngượng ngùng sờ mũi: “À, đừng hét to như mà.”
“Ba năm rồi! Anh mơ thấy em bao nhiêu lần rồi? Hai lần, lần thì bảo đừng đốt tiền giấy cho em, lần thì bảo em đơn, bảo tôi đã đốt mèo giấy cho em rồi, còn thiếu ma nam ẩm ướt nữa.”
Anh lấy dao trái cây, kề vào cổ mình.
Lực kéo mạnh: “Tin không, bây giờ mà chec cho em xem?”
Đúng là cưng chiều nên có gan.
Tôi chỉ có thể dỗ dành : “Đang chuyện tốt mà, sao lại tay chân ?”
Tôi kiễng chân lên hôn .
Dù môi không có cảm giác ấm áp,
Nhưng ít nhất vấn đề thái độ đã giải quyết.
Trần Chí Vũ ném dao trái cây đi, vùi mình vào sofa, giận dỗi.
“Nhỏ mọn.”
“Thôi mà, đừng giận nữa.”
Trước đây luôn là Trần Chí Vũ dỗ dành tôi.
“Anh muốn thế nào thì mới chịu tha thứ cho tôi?”
Trần Chí Vũ khẽ : “Cùng ngắm sao nhé.”
08
Lần đầu tiên tôi gặp Trần Chí Vũ là dưới bầu trời đầy sao.
Tuy nhiên,
Tôi là khách mời trong một bữa tiệc.
Trần Chí Vũ là nhân viên giao bánh sinh nhật cho bữa tiệc.
Khi đó rất nghèo.
Mỗi ngày vài công việc.
Khi giao bánh vào biệt thự,
Có mấy tiểu thư hỏi : “Thêm một triệu, có thể ở lại với tôi một đêm không?”
Trần Chí Vũ đẹp trai, cao ráo, chân dài, mặc đồng phục càng tôn lên vóc dáng của .
“Chàng trai đẹp, tôi trông xinh xắn, cũng không thiệt đâu.”
Trần Chí Vũ luôn mỉm , khéo léo tránh tay của họ.
“Xin mời dùng.”
Tất nhiên,
Tôi không có mặt ở đó.
Nếu có mặt có lẽ còn thêm tiền.
Tôi cảm thấy bữa tiệc nhàm chán nên ra ngoài ngắm sao.
Vừa mới gặp Trần Chí Vũ, trông mệt mỏi.
Anh đội mũ lưỡi trai, đường nét cằm sắc sảo, rất đẹp.
Tôi nhận ra đồng phục của ,
Lập tức gọi lại: “Này.”
Anh nhíu mày: “Có chuyện gì không?”
“Ra đây ngắm sao với tôi.”
“Không có thời gian.”
Tôi từ từ lấy điện thoại ra.
“Nếu không đồng ý, tôi sẽ chấm điểm thấp đấy.”
Trần Chí Vũ nhắm mắt lại, thở dài.
Nhẫn nại bước lại gần, ngồi xuống bên tôi trên bãi cỏ.
Lúc đó, tôi thật sự rất cưng chiều, kiêu ngạo và thiếu giáo dục.
Vì tôi hỏi luôn: “Sao không ‘trai bao’ đi?”
Với ngoại hình này, đi trong các câu lạc bộ đêm kiếm không ít đâu.
Anh ấy cũng không ngần ngại, “Nếu ‘trai bao’, cha mẹ tôi sẽ sao?”
Thật là lạ, tôi cứ tưởng sẽ gì đó khinh bỉ hay coi thường công việc đó.
Vì tôi cảm thấy thật tiếc nuối.
“Chắc là tôi không có cơ hội để cứu gió bụi rồi.”
Anh ấy lạnh một tiếng.
Cho đến khi đám mây che khuất những ngôi sao.
Anh hỏi tôi: “Tôi có thể đi chưa?”
Tôi đáp một tiếng.
Sau đó, tôi lại gọi thêm vài lần bánh kem.
Để chắc chắn là gửi cho tôi, tôi đã trả thêm khá nhiều tiền.
Mỗi lần giao đến nhà tôi, ấy đều mặc những chiếc váy ngủ khác nhau.
Có chiếc trong suốt, có chiếc gợi cảm.
Nhưng Trần Chí Vũ hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Sau đó, ấy xin nghỉ việc.
Tôi đến cửa hàng tiện lợi nơi ấy việc để hỏi tại sao lại nghỉ việc.
Anh không gì, chỉ lạnh lùng tôi.
Vì , tôi lấy hai giỏ đầy đồ ăn vặt và bắt ấy thanh toán từng món.
“Tại sao nghỉ việc?”
Tôi ngừng lại, không cho quét mã QR.
Với vẻ mặt ra điều kiện, nếu không trả lời câu hỏi của tôi, hôm nay sẽ không thể yên ổn.
Anh ấy liếc tôi, thản nhiên : “Một bà giàu có, đưa cho tôi một triệu, bảo tôi bán thân.”
Tôi hiểu ra ngay, chắc chắn là: “Anh không đồng ý, nên ấy tố cáo đúng không?”
Trần Chí Vũ lắc đầu, “Không phải, tôi đã đồng ý rồi.”
“Chuyện gì?”
“Ừ, tôi muốn cuộc sống dễ dàng hơn.”
“Rồi sao nữa?”
“Cô ấy bảo tôi hôn ấy, tôi nhận ra mình không thể chuyện đó, nên đã chạy mất.”
Tôi không nhịn , không ngừng.
“Cô ấy liền tố cáo tôi với công ty, có lẽ ấy quen biết với cấp trên, thế là tôi bị đưa vào danh sách đen.”
Anh ấy liếc số tiền.
“Tổng cộng là 1287.4 nhân dân tệ, xin hỏi thanh toán bằng điện thoại di hay tiền mặt?”
Tôi mỉm : “Điện thoại của tôi hết pin rồi, dùng của thanh toán giúp tôi nhé.”
“Chúng tôi không cho nợ.”
“Vậy đưa WeChat cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền trước.”
Và thế là tôi có WeChat của Trần Chí Vũ.
Tôi tưởng theo đuổi Trần Chí Vũ sẽ mất rất lâu.
Nhưng thực ra rất nhanh.
Thậm chí tôi còn chưa kịp gửi lời chào buổi sáng, giao diện trò chuyện vẫn là tin nhắn mặc định của hệ thống.
Anh ấy gọi cho tôi.
“Lý Lạc Chi, có thể cho tôi mượn chút tiền không?”
Khi mượn tiền, người ta sẽ hạ thấp mình xuống rất thấp.
Vì , với Trần Chí Vũ, tôi là người xuống ấy.
“Để gì?”
“Mẹ tôi đang hóa trị, giờ còn thiếu ba vạn.”
Có vẻ việc mất công việc giao bánh kem đã khiến thu nhập của Trần Chí Vũ bị thiếu hụt nghiêm trọng.
Tôi im lặng một lát.
“Đợi một chút.”
Tôi nhanh chóng đến bệnh viện nơi Trần Chí Vũ đang ở, tiện thể thanh toán luôn.
Chắc chắn ấy cảm thấy rất xấu hổ.
Vì , : “Tôi sẽ trả lại cho nhanh chóng.”
Nhưng lúc đó tôi không có chút lương tâm nào, chỉ biết tận dụng huống.
“Không cần trả lại, chỉ cần trai của tôi, ba vạn này có thể xóa hết.”
Biểu cảm của Trần Chí Vũ cứng đờ.
Tôi nhón chân, muốn hôn lên môi ấy.
Anh né một chút, rồi cúi đầu hôn tôi.
“Nhìn này, Trần Chí Vũ, hôn tôi sẽ không thấy ghê tởm đâu.”
“Ừ.”
09
Ba năm thời gian có thể thay đổi rất nhiều điều.
Ví dụ như.
Trần Chí Vũ đã chuyển từ căn nhà lên biệt thự nửa đồi.
Trước đây, chúng tôi phải leo lên tầng thượng, ngồi trên ban công, nắm tay nhau ngắm bầu trời đầy sao.
Bây giờ chỉ cần ra ngoài, nằm trên thảm cỏ là có thể thấy .
Và chúng còn lớn hơn, sáng hơn.
Trần Chí Vũ tâm trạng khá tốt.
Anh ấy còn vui vẻ kể cho tôi nghe những chuyện cũ.
“Lý Lạc Chi, em nghĩ sao, sao lại cứu bé đó?”
“Em không biết, có thể là số phận.”
Chẳng suy nghĩ gì cả.
Chỉ là khi thấy chiếc xe lao về phía bé, em vô thức đẩy con bé ra.
Anh ấy : “Không phải rằng tai họa có thể truyền đời sao?”
Tôi cũng : “Có nghĩa là em là người tốt.”
“Nhưng mấy hôm trước khi đi thăm mộ em, đã gặp lại bé đó.”
Tôi giả vờ không biết.
“Rồi sao nữa?”
“Cô bé vẫn đáng , hơi dữ dằn, giống như em . Anh đang dập tắt điếu thuốc trên bia mộ của cậu thì bị bé đánh.”
“Đáng đời, ai bảo dập tắt thuốc trên bia mộ của em, vô văn hóa quá.”
Bạn thấy sao?