Ba năm sau khi chec, tôi đã mơ thấy Trần Chí Vũ.
“Chồng à, có thể đốt một con mèo bằng giấy xuống đây để giúp em bớt đơn không?”
Trần Chí Vũ : “Ma nam ẩm ướt có cần không?”
“Muốn muốn muốn! Nếu có tám múi bụng thì càng tốt.”
Anh ấy lấy ra một sợi dây thừng.
“Được rồi, chờ chút, đi chec một chút đây.”
01
Ba năm sau khi chec.
Trần Chí Vũ vẫn như mọi khi đến thăm mộ tôi.
Nhờ vào đống tiền giấy đang cháy, ta châm một điếu thuốc.
“Chec sớm thật đấy.”
Tch.
Câu nghe thật khó nghe.
Trần Chí Vũ vẫn tiếp tục lảm nhảm.
“Em , hôm nay là ngày Valentine đấy.”
“Anh thật là bá đạo, chọn ngày giỗ vào ngày Valentine này. Sau này ai rồi thì sao nhỉ? Cùng lên mộ à? Thật là mất mặt.”
Nghe thấy hai từ “ ”, tôi không khỏi nổi cơn ghen.
Một luồng gió lạnh lẽo cuốn theo tro giấy, ác liệt quệt qua tóc Trần Chí Vũ.
Trần Chí Vũ thấy cảnh này, nhắm mắt lại: “Không phải thật sự quay lại chứ?”
“Ừ, vui rồi chứ, người chec cũng gần như bị cho sống lại.”
Tất nhiên ta không nghe thấy.
Vì chỉ thờ ơ chắp tay lại, lớn tiếng hét lên: “Lý Lạc Chi, cho kiếm mười tỷ năm nay!”
Tôi chỉ chạm vào ấy một cái mà đã dám đòi số tiền lớn như .
Để tiêu xài!
Tôi không đáp lại ta.
Trần Chí Vũ cảm thấy chán, dập tắt điếu thuốc đỏ rực trên bia mộ của tôi.
Ngón tay dài của nhẹ nhàng vuốt qua bức ảnh của tôi.
Một lúc lâu sau, : “Lý Lạc Chi, sẽ không đến nữa.”
Trong lòng tôi chợt run lên.
Mặc dù tôi và Trần Chí Vũ là đôi oan gia, phần lớn thời gian chỉ toàn thù hận.
Nhưng cũng có những lúc ấm áp.
Vào năm tôi cưng chiều nhất.
Tôi cắn lên môi ấy.
“Trần Chí Vũ, nếu sau này có người chec, người còn lại phải mất bao lâu mới có thể tìm đời mới?”
Trần Chí Vũ xoa đầu tôi.
“Em còn muốn tìm đời sao?”
“Phải, phải là chàng đẹp trai, tóc bạc, cơ bụng sáu múi.”
Anh thở dài.
“Ít nhất phải ba năm, hồi xưa trong cổ đại cũng là ba năm.”
Bây giờ.
Ba năm đã qua.
Cũng không thể trách .
02
Trần Chí Vũ quỳ gối.
Anh ngẩn ngơ vào bức ảnh của tôi.
“Lý Lạc Chi, em trông vẫn trẻ thế, thì già rồi, tóc đã bạc trắng.”
Thực ra vẫn rất đẹp trai.
Chỉ là suốt ba năm qua Trần Chí Vũ đã không ngừng cố gắng, thức khuya uống rượu đã thành thói quen.
Nhưng may mắn là cơ bụng sáu múi vẫn còn.
“Chúng ta đúng là chẳng hợp chút nào.”
Anh vừa định đứng dậy.
Một đóa hoa cúc rơi trúng ngay mặt .
Trần Chí Vũ nhíu mày, nhặt hoa cúc trắng lên, nghiêng đầu về phía thủ phạm.
Là một bé, lúc này đang nắm chặt tay, mặt đỏ lên, vẻ mặt đầy bất bình.
Trần Chí Vũ cảm thấy thú vị.
“Nhóc này, mẹ con có bảo con không ném…”
“Xấu!”
“Chú xấu chỗ nào?”
“Anh dập tắt thuốc trên bia mộ của chị tôi!”
Hóa ra là vì chuyện này.
Trần Chí Vũ , bước đến trước mặt bé, ngồi xuống, thẳng vào mắt bé.
Giọng điệu ta lười biếng.
“Con không hiểu đâu, đây là sở thích của và chị con, trước kia…”
Trần Chí Vũ dừng lại, đưa tay bịt tai bé.
Ánh mắt trong sáng: “Trước kia ấy cũng thường dập thuốc trên người tôi.”
Tôi bay lơ lửng, giơ vuốt lên.
“Anh ta đang bôi nhọ tôi!”
Mới chỉ có một lần thôi mà!
Cô bé vùng vẫy bỏ đi: “Chú gì con không nghe thấy!”
Trần Chí Vũ chậm rãi đứng dậy.
“Không thích hợp cho trẻ em đâu.”
Anh ta lại hỏi: “Mẹ con đâu?”
Cô bé ngây thơ đáp:
“Mẹ con đã bảy tuo^i? rồi, là một đứa tre? lớn, phải biết tự mình đến thăm mộ chị.”
Trần Chí Vũ lạnh một tiếng.
Đi thẳng về phía trước.
Giọng quá nhẹ, tôi suýt nữa tưởng là ảo giác.
“Đúng , nếu ấy không cứu con, giờ này ấy cũng đã 25 tuổi rồi.”
03
Quay lại địa phủ bài toán logic.
Những người chec của tôi liên tục hỏi: “Lạc Chi, cậu thật sự không đầu thai sao? Cứ phải thi vào công việc đó à?”
Tôi mím môi nhẹ: “Các cậu không hiểu đâu.”
Bây giờ tỷ lệ sinh giảm, dễ dàng đầu thai sang quốc gia khác.
Và bây giờ, mặc dù tôi chec trẻ,
Nhưng ít nhất tôi còn có một người trai giàu có.
Trần Chí Vũ lúc đầu đốt tiền giấy toàn là dùng xe tải chở.
Một lúc sau, cho địa phủ rơi vào trạng lạm phát.
Vua Diêm vương khóc lóc xin tôi mộng báo, bảo Trần Chí Vũ đừng đốt nữa.
Đó là lần đầu tiên và duy nhất tôi mộng báo.
Lúc đó tôi mới chec gần ba tháng.
Trần Chí Vũ đang bước vào giai đoạn khởi nghiệp, bận rộn không kịp thở, ngủ ít đến mức gần như không có.
Tôi cuối cùng cũng tìm một khoảng thời gian trống.
Tôi không vội vào giấc mơ, mà ngắm trai cũ.
Về cái chec của tôi,
Trần Chí Vũ dường như không buồn, không một giọt nước mắt.
Chec vì tai nạn giao thông có chút thảm, đầu tôi bị vỡ nát.
Người trang điểm cho tôi đã chỉnh lại xương cốt, trang điểm lại, chỉ có lúc mặc áo tang, Trần Chí Vũ mặt không cảm từ chối.
“Cô ấy không thích áo tang, thay cho ấy bộ váy đẹp đi.”
Tôi vừa khóc vừa gật đầu.
“Váy hoa nhé, òa òa.”
Lạc đề rồi.
Công ty Trần Chí Vũ đạt chút thành công, ấy trông tiều tụy đi nhiều.
Nhưng vẫn rất đẹp trai.
Sau khi vào giấc mơ.
Trần Chí Vũ từ từ mở mắt ra, thấy tôi đang mặt quái.
Anh lạnh lùng một câu: “Ma à.”
Tôi tức giận: “Anh, có thể nghiêm túc một chút không?”
Trần Chí Vũ co chân trái, tay che mắt, cổ phát ra vài tiếng .
“Lý Lạc Chi, em ngay cả ma cũng không đáng sợ.”
Tôi liền ngồi lên người .
“Vậy thế này thì sao?”
Tôi lắc lư hai lần.
Trần Chí Vũ không gì, vuốt lên eo tôi.
“Đừng .”
Tôi hôn lên môi .
Vậy là, chúng tôi cả một đêm trong giấc mơ.
Cuối cùng tôi mới với : “Trần Chí Vũ, đừng đốt nhiều tiền giấy nữa, lạm phát rồi.”
Sau khi vội vã rời đi,
Trần Chí Vũ từ từ tỉnh lại.
Ánh mắt có chút mơ hồ.
Rồi xuống dưới mình.
Vẻ mặt nhăn lại, mắng một câu: “Cái quái gì.”
Rồi vào phòng tắm.
Sau này, tiền giấy đốt quả thật ít đi.
Nhưng khi công việc của ngày càng lớn,
Anh bắt đầu đốt những bộ đồ mùa xuân hè, túi xách, trang sức của các thương hiệu.
Biến tôi thành hoa khôi của địa phủ.
04
Trái tim tôi trống rỗng, một cảm chua xót dâng lên trong mũi.
Tiếc quá.
Trần Chí Vũ sẽ không đến thăm tôi nữa.
Không thể như .
Mặc dù mỗi lần đến mộ,
Tôi luôn rất rộng lượng,
Nói những câu rất sảng khoái.
“Đừng nghĩ về em nữa, em có quyến rũ đến không?”
“Chỉ là khách qua đường thôi.”
“Có thể không biết, những ma nam theo đuổi em đã xếp hàng từ đây đến Pháp rồi.”
Nhưng những câu này đều vì không nghe thấy, tôi mới .
Giờ đây thật sự không đến nữa, tôi lại không vui.
Tôi lo lắng xoay vòng hai lần,
Liệt kê một danh sách, vội vàng bước vào giấc mơ của Trần Chí Vũ.
Khi thấy tôi,
Trần Chí Vũ mặt đầy không vui.
“Ồ, không phải là tiểu thư Lý đây sao? Sao lại đến trong mơ của ?”
Ba năm rồi không đến, thật sự là không thể tha thứ .
Những ma quái từng bắt nạt tôi, lại là họ đã có vô số cơn ác mộng.
Vì tôi nịnh nọt: “Trần Chí Vũ…”
Anh nhếch môi: “Ồ?”
Tôi đổi cách xưng hô.
“Không phải, à?”
“Tch.”
Tôi nghẹn lại, nhỏ giọng gọi một câu.
“Em quên giọng của mình ở nhà rồi à?”
“Chồng!”
Trần Chí Vũ thở phào.
“Nói đi.”
Vì chuẩn bị tìm người mới,
Nên tôi cũng phải giải tỏa chút đơn.
“Anh có thể đốt một con mèo giấy xuống để với tôi, giảm bớt chút đơn không?”
“Em đơn à?”
“Ừ, em khá thích mèo vàng, biết không?”
Trần Chí Vũ ngẩng cằm.
“Ma nam ẩm ướt thì sao?”
Tôi ngạc nhiên che miệng: “Anh cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, em cũng có dục vọng mà, ba năm kiêng khem rồi, em sắp không chịu nổi rồi đây.”
Trần Chí Vũ vỗ tay.
“Không sao, muốn kiểu đàn ông nào?”
Tôi ngượng ngùng : “Chàng trai cơ bụng sáu múi, trẻ tuổi một chút, em không chuyện với đàn ông trên 25 tuổi đâu.”
Tôi đang đưa ra một loạt cầu.
Cảnh chuyển tiếp.
Trong tay Trần Chí Vũ đã có một sợi dây thừng.
Trên không trung còn xuất hiện một xà ngang.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, “Chồng?”
Anh tươi như ánh mặt trời.
“Đợi một chút, đi chec đây.”
Đừng mà!
Tôi vội vã nhét danh sách mua sắm vào tay .
“Em không cần đàn ông nữa!”
“Nhớ đốt cho em nhé!”
05
Tôi những gói hàng trong trạm.
Cười một chút.
“Đủ để tôi mặc mấy năm, chỉ là chiếc Birkin mới nhất vẫn chưa đến.”
Tôi đang vui vẻ mở gói hàng,
Bỗng nhiên các chị em ma của tôi mang đến một tin xấu.
“Lạc Chi, trai cũ của cậu gặp tai nạn xe, giờ sắp chec rồi!”
Tôi: ?!
Khi đến hiện trường,
Trần Chí Vũ đã gần như lìa đời.
Mà trong tay ,
Vẫn nắm chặt một con mèo giấy tinh xảo.
Bên cạnh, linh hồn của Trần Chí Vũ đã tách ra.
Anh ngẩn ngơ tôi, “Lạc Chi…”
Chưa kịp gì,
Tôi vội vàng đẩy trở lại thân xác.
“Đốt Birkin mới nhất rồi chec đi, chồng!”
06
Sau một đêm cấp cứu,
Dấu hiệu sinh tồn của Trần Chí Vũ dần ổn định.
Nhưng vẫn chưa tỉnh.
Tôi đứng cạnh giường bệnh cả đêm.
Nhẹ nhàng gãi mũi .
Không ngoài dự đoán, không có phản ứng gì.
Quay lại địa phủ, tôi thông báo rằng kỳ thi của tôi đã qua.
Sắp trở thành nhân viên địa phủ rồi.
Nhưng chưa kịp vui mừng,
Phòng kiểm tra đã gọi tôi vào.
Vua Diêm vương ngồi ở trên,
Uống một ngụm trà.
“Lý Lạc Chi, vì sự can thiệp của , trai cũ của , Trần Chí Vũ, đáng ra phải chec, giờ ta sống lại, ba tháng nữa ta sẽ trở thành một kẻ sát nhân hàng loạt.”
Khi nghe câu này, tôi tức giận đứng phắt dậy.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trần Chí Vũ nhà tôi là người dịu dàng, lịch sự, ngay cả một con gà cũng không dám , giờ các người vu khống ta người à? Tức chec tôi rồi!”
Bạn thấy sao?