Ba Năm Hạnh Phúc – Chương 8

Bởi vì trên tay ấy có một nốt ruồi.  

  

Khi xưa ấy cứu tôi lên từ dưới nước, tôi đang mơ màng thì chỉ nhớ duy nhất nốt ruồi này.  

  

Câu hỏi đầu tiên đáp đúng mà không gặp nguy hiểm, tiếp theo là câu hỏi thứ hai.  

  

Câu hỏi thứ hai là viết ra món ăn mà chồng mình ghét nhất.  

  

Đây thực sự là câu hỏi cho điểm.  

  

Bởi vì từ khi biết Tô Dật cực kỳ ghét cần tây, tôi đã bắt đầu ngày nào cũng ăn trước mặt ấy, khiến một thời gian ấy cứ thấy tôi là giống như thấy cần tây, mắc chứng sợ hãi cần tây luôn rồi.  

  

Liên tiếp trả lời đúng hai câu hỏi, tôi tự tin tăng cao, cuối cùng giành tám mươi điểm, trở thành người đứng thứ hai trong năm người.  

  

Đến tôi cũng có chút cảm trước bản thân mình.  

  

Đối tác tận tâm như tôi biết kiếm đâu ra chứ.  

  

Sau khi kết thúc vòng này, chương trình bảo chúng tôi gặp lại nửa kia.  

  

Tôi cầm tấm bảng ghi "Thứ hai" mà chương trình đưa, chạy đến bên Tô Dật, vừa định khoe khoang với thì thấy bảng ghi "Thứ nhất" trong tay .  

  

Tôi đứng hình ngay tại chỗ.  

  

Tô Dật thấy tôi đứng im không nhúc nhích, bước nhanh đến gõ nhẹ lên trán tôi, 「Sao ngơ ngẩn ?」  

  

「Anh là người đứng nhất?」  

  

Tô Dật nhận ra tôi đang gì, mỉm , 「Đúng , tôi trả lời đúng hết, không phải đứng nhất thì là gì.」  

  

Anh ấy sau đó thấy tấm bảng trong tay tôi, trong mắt lóe lên chút bất ngờ.  

  

Tôi bị ấy đến không tự nhiên, giấu đầu hở đuôi : 「Tôi chỉ trả lời bừa thôi, không ngờ lại hạng hai.」  

  

Tô Dật khẽ một tiếng, 「Vậy thì chúng ta không giống nhau thật.」  

  

「Không giống nhau chỗ nào?」  

  

「Tôi là trả lời bằng cả tấm lòng, mục tiêu là vị trí thứ nhất.」  

 

Chương trình hẹn hò này chia ba phần.

 

Phần đầu tiên có chủ đề là trở về với thiên nhiên.

 

Nói đơn giản là đưa năm cặp đôi chúng tôi đến sống ở nông thôn.

 

 

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa thì đã đến nơi.

 

Tô Dật đã xuống xe trước để lấy hành lý.

 

Tôi cầm lấy túi xách trên ghế, vừa định xuống xe thì bị gọi lại.

 

Tôi quay đầu , hóa ra là tiểu hoa đán xuất thân từ sao nhí, Thịnh Tư.

 

Giới giải trí hầu như ai cũng biết, ấy thích ăn "kẹo couple" nhất.

 

Trước đây tài khoản phụ của ấy bị người ta khui ra, theo dõi rất nhiều siêu thoại của các cặp đôi.

 

Cô ấy ghé sát tôi, thì thầm : 「Tôi cứ nghĩ và Tô Dật là kết hôn hình thức thôi, không ngờ hóa ra không phải.」

 

Cái gì gọi là không phải?

 

Rõ ràng là mà.

 

Tôi giả tạo, 「Vậy sao?」

 

「Cô không biết đâu, lúc ngủ, ánh mắt Tô Dật dịu dàng và thâm lắm! Không giống ông nhà tôi, ngủ còn say hơn cả tôi.」

 

Có khả năng nào không, là ánh mắt đó chó cũng thâm y như .

 

Những lời phản bác đã lên đến cổ họng, thấy máy quay, tôi lại nuốt tất cả xuống.

 

Tôi giả vờ ngại ngùng đáp lại: 「Vậy à? Đến khi phát sóng tôi nhất định phải xem thật kỹ.」

 

Nói xong tôi lập tức xuống xe, sợ ấy sẽ kéo tôi lại thêm mấy chuyện linh tinh nữa.

 

Vừa xuống xe tôi liền thấy Tô Dật đứng một bên.

 

Không còn cách nào khác, ta quá nổi bật.

 

Nổi bật đến mức bệnh hoạn luôn rồi.

 

Bởi vì chẳng ai lại mặc cả cây đồ hiệu, còn đeo một cặp kính râm khi quay chương trình cả.

 

Tôi thực sự không muốn thừa nhận ấy là chồng trên danh nghĩa của mình.

 

Tôi thở dài, bước đến bên cạnh ấy, khẽ : 「Anh định đi người mẫu cho tuần lễ thời trang Paris hả? Anh à?」

 

Tô Dật quay đầu tôi, 「Tôi đây không phải muốn giữ thể diện cho em sao?」

 

Chắc chắn là đang mất mặt tôi thì có.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...