Ba Năm Hạnh Phúc – Chương 7

Đoàn phim lập tức hướng ống kính về phía tôi.  

  

Tô Dật mặc một bộ đồ đen ở nhà, thấy tôi đi ra, mỉm với tôi, rồi đi đến xoa xoa đầu tôi: 「Em dậy rồi à? Đánh răng rửa mặt chưa? Cơm đã xong rồi.」  

  

Đối diện với một Tô Dật dịu dàng thế này, tôi có chút không quen.  

  

Một lúc sau tôi thất thần.  

  

Đợi đến khi định thần lại, tôi vô cùng hối hận.  

  

Đáng ghét, tôi là dân chuyên nghiệp, mà lại không bắt kịp màn diễn của Tô Dật.  

  

Tên nhóc Tô Dật này diễn xuất cũng không tệ, suýt nữa kéo tôi vào rồi.  

  

Diễn phải không, xem ai diễn giỏi hơn ai.  

  

Tôi thuận thế dựa vào lòng ấy, đưa tay vòng qua eo ấy.  

  

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của Tô Dật lập tức trở nên cứng đờ.  

  

Ngay lúc tôi tưởng mình đã thắng lợi lớn và định buông ấy ra, Tô Dật lại đưa tay ra ôm tôi.  

  

「Đi rửa mặt đi, nếu buồn ngủ thì lúc lên xe ngủ tiếp.」  

  

Không ngủ thêm nữa.  

  

Ngủ thêm tôi sẽ gặp ác mộng mất.  

  

Cả buổi sáng, Tô Dật đều dùng ánh mắt dịu dàng như nước tôi, giọng cũng mềm mại đến c.h.ế.t người.  

  

Anh ấy như khiến tôi không thể không nghi ngờ ấy đặc biệt đi học thêm diễn xuất.  

  

Nếu không thì sao có thể diễn xuất giỏi thế này!  

  

Thu dọn đồ xong, tôi kéo Tô Dật vào nhà vệ sinh, tắt micro ấy: 「Được đó, Tô Dật, không ngờ cũng có thiên phú diễn xuất đấy.」  

  

Tôi tựa vào bồn rửa mặt, Tô Dật đột nhiên đưa tay ôm tôi vào lòng.  

  

Anh ấy nở một nụ , ghé sát tai tôi : 「Có phải là có khả năng tôi thật lòng không?」  

  

「Vợ ơi.」  

 

Tô Dật bị ma nhập rồi.  

  

Tôi chắc chắn đấy.  

  

Nếu không thì chẳng có cách nào giải thích hành vi khác thường của ta.  

Lên xe rồi, để tránh chuyện với Tô Dật, tôi lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.  

  

Giả vờ một hồi thì tôi thực sự thấy buồn ngủ.  

  

Trong lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm thấy như đang dựa vào ai đó.  

  

Tôi muốn mở mắt ra xem đó là ai, cuối cùng lại ngủ thiếp đi.  

  

Khi tôi tỉnh lại, trên người đắp một tấm chăn, đầu gối lên vai của Tô Dật.  

  

Anh ấy nhắm mắt, dường như cũng đã ngủ.  

  

Tôi ngồi dậy từ người ấy, tấm chăn trên người, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng kéo nó xuống đắp cho Tô Dật.  

  

Haiz, tôi đúng là lòng dạ mềm yếu, chẳng có cách nào khác.  

 

Đến địa điểm quay chương trình, tôi vừa định gọi Tô Dật dậy thì cửa xe đột ngột bị mở ra.  

  

Tô Dật cũng bị đánh thức theo.  

  

Tiếp theo đó, người của chương trình liền tách tôi và Tô Dật ra dẫn đi.  

  

Tô Dật quay đầu tôi một cái, dường như có chút lo lắng.  

  

Anh ấy lo lắng là đúng.  

  

Vì ai mà biết chương trình sẽ cho một bài kiểm tra ngay từ đầu cơ chứ.  

  

Bốn nữ khách mời khác cùng tôi sau khi biết là kiểm tra độ hiểu nhau với nửa kia thì đều thở phào nhẹ nhõm.  

  

Chỉ có tôi.  

  

Trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng đã c.h.ế.t lặng.  

  

Tôi đối với Tô Dật, không phải là rõ ràng rành mạch, mà là hoàn toàn không biết gì hết.  

  

Màn đấu diễn xuất sáng nay của hai chúng tôi bây giờ lại quả thực là một trò .  

  

Cười không nổi, thật sự không nổi.  

  

Kế hoạch vợ chồng mẫu mực, chưa hoàn thành đã đứt gánh giữa đường.  

  

Tôi thở dài một hơi, cam chịu số phận mà nhận lấy bảng trắng và bút của chương trình đưa cho.  

  

Câu hỏi đầu tiên, chương trình đưa ra năm tấm ảnh, bảo chúng tôi chọn ra bàn tay của chồng mình.  

  

Điều kỳ lạ là, tôi ngay lập tức nhận ra tay của Tô Dật.  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...