Ba Năm Hạnh Phúc – Chương 5

Nếu Tô Dật biết tôi coi ta thuần túy là công cụ, ấy chắc chắn sẽ g.i.ế.c tôi.  

  

Thấy tôi vẫn không chịu nhượng bộ, chị Hứa tiếp: 「Hơn nữa chồng em đã đồng ý tham gia rồi.」  

  

「Chị gì cơ?!」  

  

Tô Dật điên rồi sao?  

  

Anh ta đường đường là tổng giám đốc của một công ty, đúng là rảnh quá rồi.  

  

Nếu ấy thích xông pha trong giới giải trí, cho tôi cổ phần đi, tôi đi thay ấy tổng giám đốc.  

  

Nhân lúc chị Hứa không ý, tôi gửi cho ta một tin nhắn: 【Tô đại tổng giám đốc, bị bắt cóc rồi sao? Đi tham gia show thực tế quá là không hợp với thân phận của đó.】  

  

Tô Dật trả lời ngay lập tức: 【Không bị bắt cóc, tự nguyện mà.】  

  

【Duy trì hình tượng cá nhân và gia đình cũng là điều mà một tổng giám đốc nên .】  

  

Anh ấy mà cũng cần hình tượng sao?  

  

Ngoài kia mỗi lần dăm bữa nửa tháng lại có một tin đồn về ấy, có bao giờ thấy ấy ra mặt giải thích đâu.  

  

Bây giờ tự nhiên lại bày đặt thế này là sao?  

  

Tôi tức giận gõ bàn phím chỉ trích ấy, còn chưa kịp gửi thì tin nhắn của lại nhảy ra.  

  

【Tiểu thư Kỷ, đừng quên điều kiện em đã hứa với tôi.】  

  

Tôi đành chấp nhận số phận, xóa hết những gì đã gõ, ký hợp đồng.  

 

Ngày trước hôm ghi hình chương trình, tôi dọn đến nhà của Tô Dật.  

  

Để ngày mai không bị lộ, tôi nhét hết quần áo giày dép của mình vào tủ của Tô Dật.  

  

Mỹ phẩm cũng để hết vào bồn rửa mặt, sau đó đi tham quan hết bên trong bên ngoài nhà của Tô Dật.  

  

Dọn xong đâu đấy, tôi vừa định vào phòng khách ngủ thì Tô Dật đã chặn tôi lại.  

  

Tô Dật mặc đồ ngủ, đeo một chiếc kính gọng vàng, cúi đầu tôi : 「Cặp vợ chồng mẫu mực thương nhau mà ngủ riêng phòng thì có vẻ không hợp lý lắm nhỉ.」  

  

Vấn đề là tôi và ấy hoàn toàn không phải cặp vợ chồng mẫu mực thương nhau gì cả.  

  

Tôi và ấy chỉ là cặp đôi cưới giả thôi mà.  

  

「Tổng giám đốc Tô, sáng mai đợi đoàn phim đến rồi vào cũng mà?」  

  

Tô Dật ngước mắt tôi một cái: 「Em dậy nổi không?」  

  

Câu này đúng thật là.  

  

Tôi quả thật không dậy nổi.  

  

Tôi thở dài một hơi, ủ rũ đi vào phòng ngủ chính.  

Tôi nằm trên giường, Tô Dật bước đến gần, mở miệng nhắc nhở ấy trước: 「Nói trước nhé, tôi ngủ không ngoan lắm đâu, tổng giám đốc Tô bây giờ hối hận vẫn còn kịp đó.」  

  

Tô Dật không gì, tự lên giường nằm xuống.  

  

Anh ấy dùng một tay tháo kính, quay đầu tôi : 「Đừng đến cặp vợ chồng thương nhau, ngay cả bè cũng không ai gọi một tiếng 'Tổng giám đốc Tô' này nọ như em đâu.」  

  

「Vậy tôi gọi là gì?」  

  

「Em xem.」  

  

Tôi xem cái gì mà .  

  

Anh không định để tôi gọi là chồng đó chứ.  

  

Anh nghĩ hay thật.  

  

Tôi trừng mắt ấy: 「Tôi không gọi nổi đâu, có giỏi thì gọi thử một tiếng xem.」  

  

Tô Dật tôi khiêu khích, phát ra một tiếng: 「Chồng……」  

  

Tôi và ấy bốn mắt nhau, đợi ấy tiếp.  

  

Đáng tiếc là ấy không ra .  

  

Cuối cùng, ấy xấu hổ quay đầu đi, tôi rõ ràng thấy vành tai của ấy có chút đỏ.  

  

Tôi sung sướng : 「Thấy không, hai ta từ nhỏ đã không ưa nhau, sao có thể ra chứ, nếu thấy gọi tổng giám đốc Tô quá khách sáo, tôi gọi là A Dật, gọi tôi là Oanh Oanh nhé.」  

  

Tô Dật quay lưng về phía tôi một hồi lâu không gì, cuối cùng rầu rĩ một câu: 「Ai cũng gọi em là Oanh Oanh.」  

  

Anh ấy nhỏ quá, tôi nghe không rõ.  

  

「Anh gì?」  

  

Anh ấy không nữa, không biết đang bực mình ai.  

  

Lòng dạ đàn ông, như kim đáy biển.  

  

Tâm tư của Tô Dật phải sâu đến ba cái biển lớn.  

  

Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng ồn đánh thức.  

  

Lúc tôi ngồi dậy, bên cạnh đã không còn ai.  

  

Vừa mở cửa ra, đã nghe thấy Tô Dật hình như đang chuyện với đoàn phim.  

  

「Vợ tôi vẫn đang ngủ, phiền mọi người đợi một chút.」  

  

Tối qua sống c.h.ế.t cũng không gọi ra , sáng nay thì gọi trơn tru .  

  

Mới sáng sớm mà không những đầu óc tôi không tỉnh táo, mà sao nhịp tim cũng đập nhanh quá .  

  

Tôi hít sâu một hơi, mở cửa bước ra ngoài.  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...