Tôi giả vờ bậc thầy cảm, nghiêm túc vỗ vỗ vào cánh tay ấy, 「Thật ra hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất chính là bao dung lẫn nhau, hiểu nhau.」
Mấy câu mang tính hình thức này chắc chắn sẽ không sai.
Thịnh Tư tôi với vẻ mặt nửa hiểu nửa không, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, tò mò hỏi tôi: 「Vậy những tin đồn trước đây của Tô Dật, cũng có thể bao dung sao?」
Cô ấy đúng là biết cách đặt câu hỏi thật đấy.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ ấy có phải là gián điệp của chương trình và cư dân mạng cài cắm bên cạnh tôi và Tô Dật không.
Tôi ngượng ngùng, 「Những tin đồn đó đều là giả, A Dật không phải là loại người như .」
Thịnh Tư tôi đầy ẩn ý, sau đó gật gù như đã hiểu ra.
「Tôi hiểu rồi.」
「Cô hiểu cái gì?」
「Hai người ở bên nhau chính là phải nhắm một mắt mở một mắt.」
「……」
Tôi cảm thấy ấy chưa hiểu, dường như tôi không có cách nào phản bác.
Để tránh hình tượng của Tô Dật bị sụp đổ, tôi lập tức kéo ấy sang một bên.
「Những tin đồn trước đây của là thật hay giả?」
Tô Dật dường như không nghĩ tôi sẽ nhắc đến chuyện này, trong mắt thoáng hiện lên một tia hoảng hốt, 「Tất nhiên là giả rồi!」
「Nếu là giả thì tại sao không đính chính!」
「Tôi nghĩ chuyện nhỏ nên không để tâm, tôi sẽ lập tức gọi điện bảo người đính chính.」
Anh ấy vừa gọi điện thoại, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, ngẩng đầu tôi.
Tôi bị ấy chằm chằm có chút không thoải mái.
「Nhìn gì?」
「Kỷ Oanh, em sẽ không phải là đang ghen chứ?」
Anh ta sẽ không phải bị điên rồi chứ.
Rõ ràng tôi chỉ đang dựa vào cảm bè từ nhỏ mà nhắc nhở ta bảo vệ hình tượng cá nhân thôi mà.
Anh ấy sao có thể gán cho tôi cái mũ này.
Tôi trừng mắt lườm ấy, trong lòng bỗng dưng có cảm giác hoảng hốt như bị thấu, 「Anh đang vớ vẩn gì thế.」
Tô Dật an ủi tôi: 「Không sao đâu, vợ chồng với nhau thì ghen tuông là chuyện bình thường.」
Đúng là chẳng có gì để với loại người như ta.
Tôi lườm ta một cái, rồi bỏ đi luôn.
Vào ngày cuối cùng của phần ghi hình đầu tiên, vừa mở mắt ra tôi đã phát hiện không thấy bóng dáng của Tô Dật đâu nữa.
Sau đó chương trình đưa tôi vào một căn phòng.
Tôi có chút ám ảnh PTSD rồi.
Đừng lại là bài kiểm tra độ hiểu nhau nữa.
Cho đến khi chương trình lấy ra máy dò dối, tôi chỉ muốn ngất ngay tại chỗ.
Rốt cuộc tôi đến tham gia chương trình hẹn hò hay là quay phim điệp chiến đây.
Tôi ngồi xuống ghế theo chỉ dẫn, đặt tay lên máy với tâm trạng vô cùng tuyệt vọng.
Đạo diễn ngồi đối diện tôi, bắt đầu hỏi chuyện.
Sau khi hỏi mấy câu tượng trưng chẳng liên quan gì, cuối cùng ông ấy đi vào chủ đề chính.
「Là Tô Dật theo đuổi em trước đúng không?」
Tôi với Tô Dật căn bản chưa từng ở bên nhau, lấy đâu ra ai theo đuổi ai chứ.
Tôi liếc chiếc máy, tự tin một câu: 「Đúng .」
Nó không kêu.
「Tô Dật thích em đúng không?」
Câu hỏi này không phải nên đi hỏi Tô Dật sao.
Nhưng tôi vẫn vô cùng tự tin đáp lại một câu: 「Tất nhiên là thích rồi.」
Nó vẫn không kêu.
Thứ này chỉ lừa trẻ ba tuổi thôi.
Nhận ra đây chỉ là trò lừa IQ, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
「Vậy em có thích Tô Dật không?」
Đạo diễn chằm chằm tôi, dường như muốn thấu tôi.
Nghe câu hỏi này, rõ ràng tôi nên thuận thế mà thừa nhận, tôi lại vô thức chối bay chối biến: 「Không thích.」
Lời vừa dứt, lòng bàn tay tôi liền bị dòng điện tê tê truyền đến.
Không phải chứ, cái máy hỏng này chẳng lẽ đang nhắm vào tôi sao?
Tôi vội vàng sửa lời: 「Có lẽ là thích.」
Lập tức lòng bàn tay lại bị điện giật.
Không dừng lại đúng không, tôi tức giận máy dò dối, hét lên: 「Thích! Tôi thích ấy đến chết, tôi thích ấy vô cùng, cực kỳ thích ấy!」
Lúc này nó mới chịu im lặng.
Không phải tôi chứ, đây rốt cuộc là máy dò dối hay máy ép cung ?
Kết thúc xong, không biết Tô Dật từ đâu bước ra.
Anh ấy trông có vẻ rất vui, vừa thấy tôi liền kéo tôi vào lòng.
Đợi đến khi tôi phản ứng lại thì lập tức đẩy ấy ra.
「Anh có phải bị máy dò dối giật đến đần ra rồi không?」
Anh ấy không gì.
Tôi đột nhiên nhớ đến mấy câu hỏi của đạo diễn, giả vờ như không quan tâm mà liếc một cái, 「Anh trả lời thế nào?」
「Trả lời thế nào là sao?」
「Chính là mấy câu đó ấy.」
「Ý em là câu hỏi em có thích hay không đúng không?」
Câu này cần sao?
Tôi liếc một cái, 「Tôi còn không biết chắc, chắc chắn trả lời là thích rồi.」
Tô Dật lắc đầu, 「Anh không trả lời như thế.」
Câu này thành công khơi gợi trí tò mò của tôi.
「Vậy trả lời thế nào?」
Tô Dật vẫy vẫy tay, ra hiệu tôi lại gần hơn một chút.
Tôi bước đến mấy bước, cúi đầu tôi ngang tầm mắt, từng chữ từng chữ : 「Anh em thích , thích đến chết, em cực kỳ thích .」
Nghe xong tôi không thể tin nổi mà lùi lại mấy bước, hai má bắt đầu đỏ lên, ánh mắt không ngừng liếc đi nơi khác, 「Tôi chỉ bừa thôi.」
Tô Dật đưa tay kéo tôi lại bên cạnh ấy một lần nữa.
「Em chỉ bừa, tin là rồi.」
「Dù sao thì tất cả đều là đã tính toán từ lâu.」
Tôi biết ngay mà, Tô Dật đem hết tâm tư tính toán đặt hết lên người tôi rồi.
「Vậy còn thỏa thuận ba năm thì sao?」
「Thỏa thuận ba năm gì cơ?」
「Ba năm sau ly hôn ấy.」
「Có chuyện đó sao? Bà xã, những lời không tốt cho gia đình thì đừng .」
Tô Dật đan tay mình vào tay tôi.
Tôi nốt ruồi trên tay ấy, ký ức và hiện thực chồng chéo lên nhau.
Vòng đi vòng lại, vẫn giống như năm xưa.
Bạn thấy sao?