Ba Năm Gọi Tên [...] – Chương 7

19

Tôi… có thai rồi.

Chuyện này tôi còn không biết, mà Thẩm Kinh Hồi lại biết?

Anh nhẹ nhàng giải thích:

“Hôm em ngất xỉu, bác sĩ đã với rồi.”

Nhưng tôi nhớ lúc đó, mẹ và các tôi chỉ tỏ ra lo lắng cho sức khỏe tôi thôi, đâu có biểu hiện gì là vui mừng vì tôi mang thai cả.

Tôi do dự hỏi:

“Thế mẹ em… với các … có biết không?”

Thẩm Kinh Hồi im lặng vài giây rồi mới đáp:

“Anh vẫn chưa với họ.”

Tôi tưởng muốn đợi qua ba tháng mới báo tin, nụ vừa chớm trên môi, thì chợt nhớ ra — hôm qua mình vẫn còn uống thuốc!

Tôi hoảng hốt nắm chặt lấy tay :

“Nhưng em đã uống thuốc rồi… có ảnh hưởng đến em bé không?”

Khác với vẻ hoảng loạn của tôi, Thẩm Kinh Hồi rất bình tĩnh, nắm ngược lại tay tôi trấn an:

“Không sao đâu, đừng lo.”

Được an ủi, tôi dần bình tĩnh lại.

Tôi vươn tay vuốt lên giữa chân mày đang nhíu nhẹ của , rồi lại bắt đầu nũng:

“Nhưng mà chẳng vui chút nào cả. Anh không muốn có đứa bé này à?”

Thẩm Kinh Hồi nắm lấy tay tôi, ngẩng đầu tôi, ánh u sầu nơi mắt cũng tan biến ngay tức khắc:

“Anh chỉ lo cơ thể em chịu không nổi.”

Tôi ngẩng đầu, kiêu hãnh :

“Thân thể em khoẻ mạnh lắm! Bà nội mà biết chắc chắn sẽ vui phát khóc luôn. Em cho bà biết nhé?”

Thẩm Kinh Hồi trầm ngâm giây lát, rồi bảo:

“Vẫn nên đợi qua ba tháng rồi hãy báo cho bà.”

Tôi gật đầu, bàn tay bất giác đặt lên chiếc bụng phẳng lì.

Cảm giác trong lòng rất lạ.

Bàng hoàng, hồi hộp — nơi này… thực sự đã có một sinh linh nhỏ rồi sao?

Vài ngày sau, Thẩm Kinh Hồi đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra tổng quát.

Sau khi trở về, tôi bắt đầu nghén.

Ăn gì cũng nôn, chỉ có thể gắng gượng nuốt mấy cái bánh bao trắng hấp không mùi không vị.

Tôi khó chịu đến mức gào khóc đòi không sinh nữa.

Thẩm Kinh Hồi đồng ý luôn, thế là tôi lại giận không thương con.

Chỉ trong một tuần, tôi hành đến mức gầy rộc cả người.

Tôi cứ nghĩ là do tôi khiến kiệt sức. Cho đến một hôm, tôi thấy quỳ rạp trước bồn cầu, nôn thốc nôn tháo y hệt tôi, lúc đó tôi mới biết — cũng bị nghén thai.

Trước đây tôi từng đọc tin tức rằng, một số người chồng bị “nghén thai cùng vợ” là vì quá lo lắng và đồng cảm sâu sắc, dẫn đến phản ứng sinh lý tương tự — cũng là một biểu hiện của .

Nhưng đúng hôm ấy, tôi vừa ói xong thì nghe thấy đang gọi điện bên ngoài.

“…Nếu như tôi không muốn đứa bé này thì phải thế nào?”

20

Tôi nghe xong mà tai như ù đi, đứng cũng không vững.

Loạng choạng quay người lại, leo lên giường chui vào chăn.

Không lâu sau, Thẩm Kinh Hồi quay về.

Anh vén chăn, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, khẽ hỏi:

“Cục cưng, muốn ăn gì không?”

Cục cưng?

Anh đang gọi tôi, hay là gọi đứa bé trong bụng?

Nhưng chẳng phải… chính vừa không muốn đứa bé sao?

Thấy tôi mở mắt không đáp, Thẩm Kinh Hồi như hít sâu một hơi, khẽ:

“Anh đi nấu cho em một bát cháo bát bảo nhé. Em nghỉ chút đi.”

Sau khi đóng cửa rời đi, tôi mới dám chầm chậm thò đầu ra khỏi chăn, ngẩn người lên trần nhà.

Nghĩ về hai tuần qua kể từ khi biết mình có thai — Thẩm Kinh Hồi gần như không thay đổi gì nhiều.

Anh chỉ chăm sóc sức khỏe tôi, đối với đứa bé thì dường như… không mấy để tâm.

Ví dụ như tôi mất ngủ, vẫn để tôi tiếp tục uống thuốc.

Mặc dù bác sĩ từng có loại thuốc không ảnh hưởng nhiều tới mẹ, không thể khẳng định là an toàn tuyệt đối với thai nhi.

Một giờ sau, tôi cầm bát cháo bát bảo ăn mà không nôn.

Thẩm Kinh Hồi thấy thì rất hài lòng, đang định đi cắt trái cây cho tôi thì nhận cuộc gọi từ trợ lý Hứa.

Nói rằng có người đang chờ ở Lan Đình.

Lan Đình — chính là hội sở mà tháng nào Thẩm Kinh Hồi cũng ghé một lần.

Cách đây vài ngày tôi còn khuyên đi, không muốn.

Tôi nghiêng đầu nghe ngóng, nghe đáp “”, rồi chuẩn bị đi.

Tôi buột miệng hỏi:

“Em đi cùng không?”

Thẩm Kinh Hồi đáp:

“Nơi đó không cấm hút thuốc.”

Tôi nhún vai, giả vờ giúp chọn quần áo, tiễn ra cửa.

Mười phút sau, tôi lén lái xe bám theo, đổi một bộ đồng phục nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân, rồi bước vào phòng thương vụ của Lan Đình.

21

Đèn trong phòng mờ mờ, trong không khí lượn lờ mùi xì gà và whisky.

Thẩm Kinh Hồi nghiêng người tựa vào ghế sofa da thật, gương mặt ẩn trong ánh sáng nửa tối nửa sáng, không thể đoán cảm .

Ngón tay thon dài khẽ gõ lên thành ly thủy tinh.

Khi ngừng lại, thấp giọng mở miệng:

“Các người… vẫn chưa đủ tư cách để với Thẩm Kinh Hồi tôi.”

Một câu khiến cả căn phòng như rơi xuống đáy băng.

Tôi vừa bưng khay trái cây bước vào đã lập tức đứng khựng lại.

Không ngờ vừa vào đã gặp phải bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở thế này.

Sự im lặng bao trùm suốt gần một phút.

Ngồi trên sofa nhỏ, Chu Khải bất ngờ khẩy:

“Thẩm Kinh Hồi, chỉ vì một người phụ nữ mà cậu muốn cắt đứt với tụi này à?”

Thẩm Kinh Hồi bình thản đáp:

“Giữa tôi và các từng có giao sao?”

“Anh Chu, sau này đừng tự xưng là tôi ngoài kia.”

“Cũng đừng đến trước mặt vợ tôi mà ăn bậy bạ.”

Chu Khải mất mặt, lập tức nổi đóa.

Anh ta bắt đầu lăng mạ:

“Cậu cưới ta chẳng phải cũng chỉ để có người sinh con nối dõi thôi à? Cô ta ngoài đẹp với có tiền thì còn gì nữa…”

Chát! — một cái tát giòn tan vang lên.

Thẩm Kinh Hồi vung tay tát thẳng mặt ta.

“Cái miệng của , phải biết tôn trọng vợ tôi một chút.”

Chu Khải còn chưa kịp hoàn hồn thì tôi từ bên cạnh lao ra, giơ nguyên khay trái cây đập mạnh lên mặt ta.

“Chu Khải, cái đồ khốn nạn nhà !”

“Anh dám sỉ nhục bà đây? Hôm nay là ngày chết của rồi!”

Tôi chưa từng đánh nhau bao giờ.

Cũng không ngờ mình mà đánh lên thì cả Thẩm Kinh Hồi cũng kéo không nổi.

Nhìn thấy mặt Chu Khải bị tôi cào cho trầy xước, tôi mới thở hổn hển, khoái chí dừng tay.

Chỉ tay vào ta, tôi cảnh cáo lần cuối:

“Nếu còn dám đụng đến tôi và Thẩm Kinh Hồi, tôi sẽ khiến nhà sản!”

Chu Khải biết tôi .

Đừng Thẩm Kinh Hồi, chỉ riêng nhà họ Nhạc thôi cũng đủ đè chết cái loại phất lên nhờ vận như ta.

Tôi kéo tay Thẩm Kinh Hồi bước nhanh ra khỏi phòng bao.

Vừa đến cửa hội sở, đột nhiên bụng dưới đau dữ dội.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...