Ba Năm Chờ Đợi, [...] – Chương 1

Thẩm Chu có một cũ từng là người thực vật.

Từ khi chúng tôi nhau đến giờ, ấy mỗi tuần đều đến thăm ấy.

Nhưng tôi chưa từng tức giận hay ghen tuông.

Chỉ vì ấy rằng, chỉ cần chúng tôi nhau tròn ba năm, ấy sẽ cầu hôn và cưới tôi.

Thế , vào ngày kỷ niệm ba năm ấy.

Tôi không chờ lời cầu hôn của , mà lại nghe tin cũ của đã tỉnh lại.

1

Khi tôi đến bệnh viện, tận mắt thấy Thẩm Lâm ôm chặt lấy Thẩm Chu, vừa khóc vừa .

Lúc này tôi mới dám tin những gì mình vừa nghe ở nhà hàng.

Họ rằng Thẩm Lâm đã tỉnh.

Họ không ngờ, trong những năm Thẩm Lâm hôn mê, trai của ấy vẫn luôn ở bên không rời.

Nhưng họ không biết, trai của Thẩm Lâm mà họ nhắc đến, đã quen tôi suốt ba năm rồi.

Ngày hôm nay, lẽ ra Thẩm Chu sẽ cầu hôn tôi ở nhà hàng.

Nhưng thay vào đó, ấy lại nắm tay một người phụ nữ khác.

Quay lưng về phía tôi, khóc không thành tiếng.

Tôi mở cửa bước vào, khẽ gọi tên : “Thẩm, Chu.”

Nghe thấy tôi gọi, Thẩm Chu lập tức quay người lại, ánh mắt thoáng chút bối rối và ngượng ngập.

“Tiểu Duyệt, sao em lại ở đây?”

Câu vừa dứt, mọi người trong phòng đều quay tôi, ngay cả Thẩm Lâm cũng líu ríu hỏi tôi là ai.

Dưới ánh mắt của tôi, Thẩm Chu cúi đầu, Thẩm Lâm, chậm rãi từng chữ:

“Em của , đang trợ lý cho , có lẽ có tài liệu quan trọng cần ký gấp.”

Mỗi từ tôi đều hiểu, ghép lại với nhau, tôi lại không hiểu gì cả.

Anh kéo tôi ra ngoài cửa phòng, vẻ mặt đầy áy náy.

“Xin lỗi Tiểu Duyệt, Thẩm Lâm vừa mới tỉnh, bác sĩ ấy không thể chịu bất kỳ kích nào.”

“Hơn nữa trí nhớ của ấy bây giờ hơi lẫn lộn, nghĩ rằng chúng tôi vẫn chưa chia tay.”

“Vậy nên, em có thể giúp chúng tôi không?”

Anh là “chúng tôi”.

Trước mặt tôi.

Anh và Thẩm Lâm là “chúng tôi”.

Nước mắt tôi không kìm mà rơi xuống.

“Thẩm Chu, còn nhớ hôm nay là ngày gì không…”

Trong phòng có người lớn tiếng gọi , Thẩm Lâm lại kích , họ không thể kiểm soát ấy.

Thẩm Chu đặt tay lên vai tôi, cẩn thận tôi:

“Tiểu Duyệt, biết sai khi không đợi em tan , em về nhà trước đi, chờ an ủi xong Thẩm Lâm sẽ tìm em.”

Nói xong, quay người rời đi.

Thậm chí không cho tôi cơ hội hết câu.

Tôi đứng ngoài cửa, qua khung cửa sổ nhỏ Thẩm Lâm trên giường bệnh ôm chặt lấy trai của tôi, còn Thẩm Chu thì nhẹ nhàng vỗ lưng ấy như đang dỗ dành trẻ con.

Giống hệt cách ấy mỗi lần vỗ lưng tôi khi tôi nhõng nhẽo trong lòng .

Tôi xoay nắm cửa bước vào.

Tôi muốn với họ, bây giờ Thẩm Chu là trai của tôi.

Chúng tôi đã bên nhau trọn ba năm, nếu không phải vì sự cố hôm nay, ấy đã cầu hôn thành công rồi.

Nhưng tôi còn chưa kịp mở lời…

Từ bên trong bước ra một bác kéo tôi rời khỏi phòng bệnh.

bà là mẹ của Thẩm Lâm, và cũng biết tôi là hiện tại của Thẩm Chu.

“Trưa nay Lâm Lâm tỉnh lại, cứ luôn đòi gặp Thẩm Chu. Chúng tôi với con bé rằng hai đứa đã chia tay, nó không tin, suýt nữa ngất đi. Tôi mới phải gọi Thẩm Chu đến.”

“Bác sĩ bảo việc nó tỉnh lại đã là kỳ tích y học, không thể chịu bất kỳ kích nào.”

“Cô à, bác xin đừng sự thật cho con bé, không?”

Mái tóc bạc trắng của mẹ Thẩm Lâm là minh chứng cho những năm tháng bà đã chịu đựng vì bệnh của con .

Nhưng tôi mới là của Thẩm Chu.

Làm sao tôi có thể giả vờ như không biết gì, ấy và người phụ nữ khác diễn cảnh tứ trước mắt mình?

Tôi định mở lời, phía sau có một nhóm người ùa vào, chen lấn xô đẩy tôi bước vào phòng bệnh của Thẩm Lâm.

Khi bị xô ngã, ánh mắt của Thẩm Chu vô về phía tôi.

Những người vừa đến là chung của Thẩm Lâm và Thẩm Chu.

Họ chúc mừng Thẩm Chu vì đã kiên trì chờ đợi nhiều năm, cuối cùng cũng chờ ngày ấy tỉnh lại.

Tôi chỉ đứng cách Thẩm Chu chưa đầy ba mét.

Nhìn ấy mỉm gật đầu, ấy và Thẩm Lâm đan chặt mười ngón tay vào nhau.

Nhìn ấy.

Cố gắng giả vờ không thấy ánh mắt tôi .

2

Tôi và Thẩm Chu bên nhau ba năm rồi, trước khi hẹn hò, tôi đã biết có một người cũ đang là người thực vật.

Hai người họ nhau từ năm nhất đại học, cảm vô cùng bền chặt. Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Chu vào ở một công ty lớn, còn Thẩm Lâm gia nhập đoàn múa ba lê diễn viên.

Sau đó, Thẩm Chu muốn kết hôn, Thẩm Lâm cho rằng quá sớm, liên tục bảo chờ. Chờ mãi, cuối cùng họ nảy sinh tranh cãi và chia tay.

Một tuần sau khi chia tay, trong lúc tập luyện, Thẩm Lâm không may ngã từ sân khấu, đập đầu xuống, từ đó trở thành người thực vật.

Bác sĩ rằng cả đời này ấy có thể sẽ không tỉnh lại.

Thẩm Chu không gì, mỗi tuần đều đến thăm ấy, vào các dịp lễ tết cũng dành thời gian thăm hỏi bố mẹ Thẩm Lâm.

Họ là mối đầu của nhau, nếu không có tai nạn này, có lẽ họ đã kết hôn và có con rồi.

Khi tôi ứng tuyển trợ lý của Thẩm Chu, Thẩm Lâm đã hôn mê một năm.

Tôi mất thêm một năm nữa để khiến ý đến tôi.

Sau đó, khi tôi lấy hết can đảm để tỏ , Thẩm Chu có chút ngạc nhiên:

“Em biết chuyện của cũ chứ? Em biết mỗi tuần đều đi thăm ấy và ở bên ấy chứ?”

Tôi biết, tất nhiên tôi biết.

Từ thời cấp ba, tôi đã thích . Vì mà thi vào cùng trường đại học, ngày càng tỏa sáng trong đám đông, trở thành cặp đôi mẫu mực của cả trường, đau đớn khôn nguôi vì Thẩm Lâm hôn mê, và cũng hiện tại, sự nghiệp thành công đơn một mình.

Chỉ cần ở bên , tôi không bận tâm điều gì cả.

Những lời đó, tôi tất nhiên không ra.

Chỉ kiên định, ánh mắt rực sáng .

Lắc đầu.

Khóe miệng Thẩm Chu nở một nụ đẹp, bàn tay lớn của ôm lấy đầu tôi, kéo tôi vào lòng .

“Được.”

Nói xong, ngừng lại một giây.

“Cho ba năm, ba năm sau sẽ cưới em.”

Sau khi nhau, Thẩm Chu đối xử với tôi rất tốt, dịu dàng chu đáo, cảm ổn định.

Anh đưa tôi về gặp gia đình, gặp bè, và luôn tôi bằng ánh mắt tràn đầy thương.

Vì thế, tôi chưa từng nghi ngờ rằng chúng tôi sẽ không kết hôn.

3

Tôi nghĩ mình đã phát điên.

Rời khỏi bệnh viện, tôi đến nhà Thẩm Chu, lục tung mọi ngăn kéo và tủ đồ.

Nhưng dù là hóa đơn, hộp nhẫn hay bất cứ dấu hiệu gì về kế hoạch cầu hôn, tôi đều không tìm thấy.

Tôi lại lao đến văn phòng của , vẫn không có bất kỳ manh mối nào.

Một đồng nghiệp ngáp dài, chuẩn bị ra về, thấy tôi ở văn phòng của Thẩm Chu thì ngạc nhiên.

“Giám đốc Thẩm thật tận tâm nhỉ, vừa tỉnh lại còn không ở bên chăm sóc, mà vẫn nghĩ đến công việc.”

Vừa đi, đồng nghiệp vừa :

“Chẳng trách bao năm nay giám đốc Thẩm không gần nữ sắc, hóa ra là giữ mình vì thực vật.”

Tôi ngồi sụp xuống ghế.

Mở điện thoại ra.

Tràn ngập các bài viết về chuyện Thẩm Chu chung , kiên trì chờ đợi tỉnh lại.

Thẩm Chu và Thẩm Lâm nhau từ thời đại học.

Thẩm Lâm nhảy múa giỏi, là hoa khôi của trường, còn nổi tiếng trên mạng.

Thẩm Chu thì là học bá, hai người bên nhau khiến cả trường phát cuồng.

Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Lâm vào đoàn múa ba lê, Thẩm Chu bắt đầu khởi nghiệp, cảm không những không nhạt đi mà ngày càng sâu đậm.

Càng ngày càng có nhiều người “đẩy thuyền” họ trên mạng, cho đến khi Thẩm Lâm ngã từ sân khấu, dần dần rời xa tầm mắt công chúng, các cuộc thảo luận về họ mới thưa dần.

Một năm sau, tôi thành công ứng tuyển vào công ty của Thẩm Chu, thư ký của , và lặng lẽ ở bên suốt một năm nữa.

Khi Thẩm Chu chấp nhận lời tỏ của tôi, vì chúng tôi là sếp và thư ký, nên âm thầm giữ kín mối quan hệ này.

Tôi cứ nghĩ sau hôm nay.

Chúng tôi sẽ có thể quang minh chính đại ở bên nhau.

4

Đêm đó, tôi dọn hết đồ đạc của mình đến nhà Thẩm Chu.

Thật ra nửa năm trước, đã muốn tôi dọn đến sống cùng, rằng ôm tôi ngủ mới cảm thấy an tâm nhất.

Nhưng tôi luôn cảm thấy việc xảy ra quan hệ là một chuyện, còn sống cùng là chuyện khác, nên từ chối.

Thẩm Chu có chút thất vọng, cũng không ép buộc tôi.

“Dù sao thì em cũng biết mã khóa và có chìa khóa nhà , khi nào muốn tạo bất ngờ thì cứ chuyển đến.”

Hôm sau đến công ty, thư ký khác của Thẩm Chu ngạc nhiên hỏi tôi:

“Chị chọc giận giám đốc Thẩm à? Sao ấy dặn mọi công việc dạo này chỉ liên hệ với ấy qua em?”

Một câu ngắn ngủi, tôi không biết nên tập trung vào điểm nào: Là “không để tôi liên lạc”? Hay “chỉ trong khoảng thời gian này”?

Tôi điên cuồng gọi điện cho Thẩm Chu, mãi không có ai bắt máy.

Tôi chạy đến bệnh viện, Thẩm Lâm cũng không còn ở đó.

Bác sĩ , trai Thẩm Lâm đã thủ tục xuất viện, quyết định đưa đi đổi môi trường, để sớm hồi phục.

Tôi bắt đầu gọi điện cho những người cũ thời cấp ba để hỏi tung tích của Thẩm Chu, họ ban đầu còn hỏi tôi là ai.

Tôi tôi là Tư Duyệt, họ mất một lúc mới nhớ ra tôi là học ba năm cấp ba của họ.

“Thẩm Chu không phải đang đưa Thẩm Lâm đi du lịch sao? Nói là muốn bù đắp cho những năm tháng đã lãng phí.”

“Hai người họ đúng là như diễn phim thần tượng, lãng mạn kinh khủng.”

“À đúng rồi, Tư Duyệt, tháng sau họp lớp, nhớ đến nhé. Mấy năm nay không liên lạc với cậu, nên không báo .”

Cúp điện thoại, tôi mơ màng quanh, chỉ cảm thấy mọi thứ xa lạ đến đáng sợ.

Thẩm Chu, sao nỡ lòng nào không một lời, rồi đưa người con khác đi du lịch?

Rõ ràng là người luôn giữ lời, thậm chí đối với trầm lặng nhất lớp như tôi ngày xưa cũng luôn giữ đúng lời hứa.

Vậy tại sao, với người sắp cầu hôn như tôi, lại một chuyện tàn nhẫn đến ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...