Cô ta cũng không vòng vo tam quốc: "Nguyên Nguyên, mình biết là mình cùng Lâm Diệu Hoa như với cậu là không đúng, lần này cậu tha thứ cho mình đi không? Sau này mình tuyệt đối không còn giành giật với cậu bất cứ thứ gì nữa. Ba mẹ biết mình mang thai thấy nh/ục nh/ã nên đuổi mình đi không cho về nhà, không cho tiền mình đi thai. Bây giờ mình chỉ còn cách tìm đến cậu…"
Nghe càng lúc càng thấy bất ổn: "Vậy ý mày là, thân của tao, người của tao, rồi mang thai, còn muốn để tao chi tiền ph/á th/ai à".
Cô ta im lặng rồi vụt cái, đôi mắt lại hoe đỏ: "Nguyên Nguyên, là mình sai, mình xin cậu, cậu giúp mình lần này thôi".
"À, rồi còn một chuyện nữa". Tôi rút một tờ giấy ra khỏi túi đưa cho ta: "Đây là danh sách những món đồ mấy năm gần đây mày lấy của tao, tao muốn mày trả lại nguyên vẹn, nếu không tao chỉ còn cách kiện mày ra tòa".
Những món đồ liệt kê từ chiếc áo khoác mấy ngàn tệ, đến cái túi xách hàng chục ngàn tệ mà Thẩm Đình Tứ mua tặng tôi, ta đều mượn rồi không trả lại.
Tính toán sơ sơ cũng phải đến mười mấy vạn.
Hoàn cảnh nhà Phương Lê không tốt, ba mẹ đều nghề bán hàng rong, trong khi gia đình của Lâm Diệu Hoa lại khá giả, ngày trước ta dùng nhan sắc để leo lên, chắc cũng đã moi Lâm Diệu Hoa không ít tiền.
Nhưng giờ thì Lâm Diệu Hoa đã đi tù, không còn ai dọn dẹp mớ hỗn độn mà ta ra nữa.
Phương Lê cầm tờ giấy , vẻ mặt lộ rõ sự không tin nổi: "Giang Nguyên Thanh, mày thật sự đến sao?"
Tôi không biết sao để kể cho ta biết tôi đã tái sinh, tôi muốn tìm một cách khác để cho ta biết, tôi ta, mỉm và : "Thế hả, tao nằm mơ đấy. Trong mơ, tao có tham gia buổi sinh nhật của mày, người đ/ánh tên say rượu kia là tao, sau đó mày không chịu ra chứng bảo vệ tao, tao phải đi tù ba năm, còn mày và Lâm Diệu Hoa thì cưới nhau, rồi nuôi đứa nhỏ này".
Nghe xong sắc mặt của Phương Lê lập tức thay đổi, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Không thể nào, sao mình có thể không chịu chứng bảo vệ cậu..."
Quen nhau nhiều năm, tôi biết ta cũng hiểu, trong những ngày tháng đó, ta và Lâm Diệu Hoa chắc chắn cũng đã từng nghĩ đến chuyện nếu như tôi đến tham gia sinh nhật ta thì sẽ thế nào, nếu người đ/ánh tên say rượu là tôi thì sẽ ra sao.
Cô ta không thừa nhận, tôi cũng không muốn dây dưa thêm, tôi cầm túi đồ quay người: "Tao cho mày một tuần để trả đồ, nếu không tao sẽ kiện mày".
Nói xong, dù ta có van xin thì tôi cũng không vì thế mà mềm lòng, nghiêng người bước vào nhà.
Ai ngờ, vừa đi vài bước thì túi đựng trái cây trong tay đã bị ai đó giật lấy, tôi tưởng Phương Lê, vừa quay lại đã tung một đòn Taekwondo, nào ngờ người đối diện cúi người một cái rồi trực tiếp vác tôi lên.
Lúc này tôi mới nhận ra đó là Thẩm Đình Tứ.
Anh vừa vác tôi vừa cầm túi đựng trái cây, dường như tâm trạng đang rất tốt.
"Sao tự nhiên lại thông suốt thế nhỉ, trước đây không phải muốn tốt với ta cả đời sao?"
Có lẽ Thẩm Đình Tứ vừa nãy đã nghe thấy hết.
Thế là tôi dứt khoát thành thật kể lại: "Là tại giấc mơ đó".
"Còn mơ thấy gì nữa không?"
"Mơ thấy ba mẹ vì em đi tù mà đau buồn lắm".
"Còn gì nữa không".
"Còn mơ thấy nữa.
"Mơ thấy cũng rất đau buồn".
Thẩm Đình Tứ dừng bước, thả tôi xuống, dưới ánh đèn đường lờ mờ, tôi và bốn mắt nhau.
"Vậy hôm đó em nhớ là vì giấc mơ đó đúng không?"
"Uh".
"Không phải vì lý do gì khác?"
Có lẽ là do gió đêm quá ấm áp, có lẽ là ánh mắt của quá dịu dàng, tôi lại phát hiện ra điều khác lạ, đột nhiên về nước vì một câu "em nhớ " của tôi, vừa xuống máy bay, thậm chí còn không về nhà mà xách vali đến trường tôi.
Những tiếng khoái trá của cùng lớp, ánh mắt né tránh của tôi khi sau tuổi dậy thì.
Có lẽ là vì trải qua sinh tử ở kiếp trước, lúc này, sự can đảm trong tôi đột nhiên bùng cháy.
"Thẩm Đình Tứ, em mà theo đuổi thì cha mẹ có đ/ánh gãy chân em không?"
"Giang Nguyên Thanh". Anh đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Ai cho em như ?"
Tôi bị vẻ nghiêm nghị của cho hoảng sợ, cẩn thận : "Sao tự nhiên lại nghiêm túc ? Em bỗng nhiên phát hiện ra là mấy năm nay em一thật ra có chút thích , em cứ nghĩ là trai em nên không bao giờ có ý định nghĩ vẩn vơ cả. Nếu thấy không có khả năng thì em có thể không thích nữa là rồi, giận giữ thế gì?"
Bạn thấy sao?