Ba Năm Bất Công – Chương 8

 

16

Gia đình đoàn tụ, tôi cảnh này mà khóe mắt hơi đỏ.

Nhưng không ngờ Thẩm Đình Tứ thấy , còn hiểu lầm.

Ăn cơm xong, tôi về phòng mình, gõ cửa phòng tôi, sau khi tôi đồng ý, bước vào, đánh giá tôi kỹ càng từ trên xuống dưới, sau đó mở lời:

"Vẫn còn buồn vì chia tay với thằng khốn nạn kia à?"

Tôi ngồi trên khung cửa sổ, Thẩm Đình Tứ ngồi trước bàn việc của tôi, tôi đối diện với , nhịp tim tôi lại không rõ lý do đập nhanh hơn, thế là tôi dời mắt đi chỗ khác.

"Không có."

Nhưng Thẩm Đình Tứ lại chằm chằm vào tôi: "Không dám , chột dạ à?"

Tôi: "..."

Thẩm Đình Tứ có vẻ hơi tức giận: "Nó có gì tốt, chia tay thì chia tay đi, sau này cũng đừng đương nữa, đàn ông không có đứa nào tốt đẹp cả."

Tôi lẩm bẩm: "Anh cũng là đàn ông mà."

Thẩm Đình Tứ dừng lại: "Anh thì khác."

17

Lâm Diệu Hoa sau đó lại liên lạc với tôi thông qua một người chung.

Tôi lập tức đăng một bài trên vòng bè: [Tôi và Lâm Diệu Hoa đã chia tay, nếu còn ai thêu dệt chuyện thì đừng trách tôi cũng chặn người đó.]

Sau bài đăng đó, thế giới trở nên thanh tịnh.

Chuyện của Phương Lê, ấy là nạn nhân, dư luận thì rất đáng sợ.

Mọi người đều đồn, Phương Lê đã bị đám say rượu kia c/ưỡng h/iếp.

Ngay khi tin đồn râm ran khắp nơi, thì một người đang xin phép nghỉ vì ốm đi khám bệnh đã đăng một bài trên vòng tròn bè, rằng mình thấy Phương Lê đi khám tại khoa sản ở bệnh viện.

Hình ảnh đăng lên xác thực là hình Phương Lê một mình đứng bên ngoài phòng khám khoa sản.

Bài đăng trên vòng bè này xem như xác thực thêm tin đồn ấy bị c/ưỡng h/iếp.

Hoa khôi một thời của khoa nay đã trở thành một con chuột chạy qua đường mà mọi người ghét bỏ.

Còn về Lâm Diệu Hoa, thì gã say rượu bị ta đập gạch vào đầu nghe đã thành người thực vật.

Cha mẹ Lâm Diệu Hoa đã luật sư cho ta, rằng đó là hành vi tự vệ chính đáng.

Nhưng ngay lúc đó, lại có người tung ra một đoạn video, quay lại cảnh Lâm Diệu Hoa đập một viên gạch vào đầu gã say rượu, sau khi gã say rượu ngã gục xuống đất, ta còn cầm viên gạch đập tới tấp vào đầu gã.

Khi đoạn video công bố, thì đây không còn là hành vi tự vệ chính đáng nữa.

Cuối cùng, Lâm Diệu Hoa bị xử bồi thường cho gã say rượu kia một khoản tiền lớn, và còn phải ngồi tù ba năm.

Những gì tôi đã chịu đựng trong kiếp trước đều đã trở thành quả báo của ta.

18

Mãi đến một tháng sau khi chuyện xảy ra, Phương Lê mới trở lại trường.

Trường tôi là trường đại học trọng điểm, bằng tốt nghiệp có giá trị rất cao, sắp đến hạn tốt nghiệp rồi, tôi đoán Phương Lê cũng không bỏ học .

Nhưng khi ta trở lại trường, chờ đón ta lại là đủ loại lời gièm pha đàm tiếu.

Hôm đó ở căng tin, tôi thấy ta ngồi một mình, những người xung quanh xì xầm to nhỏ, ta hận không thể chôn luôn mặt mình vào đĩa thức ăn.

Thời phổ thông cũng đã từng xảy ra trạng như thế này, có người Phương Lê quan hệ với một tên du côn trường ngoài, thế là mọi người lập Phương Lê, trong giờ thể dục, khi tự do phân nhóm thì không ai chọn ta.

Lúc đó, chính tôi đã đạp đổ những lời đàm tiếu, dõng dạc nắm tay ta.

Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn đứng từ xa ta chịu quả báo.

Có lẽ là thấy mọi người quá đáng quá.

Phương Lê đột nhiên nổi điên, ta đứng dậy, ném đĩa thức ăn xuống đất, sau đó khóc lớn:

"Tôi không bị đám say rượu c/ưỡng h/iếp! Họ không đụng đến tôi!"

Có một nam sinh chế giễu: "Thế thì đến khoa sản gì, đi cắt trĩ ở khoa sản à?"

Mọi người ồ lên.

Phương Lê hét lớn: "Đứa bé là con của Lâm Diệu Hoa, không phải con của gã say rượu đó, tôi không bị c/ưỡng h/iếp..."

Ngay khi ấy ra những lời này, xung quanh im lặng trong chốc lát, sau đó vang lên tiếng "ồ" rộ lên.

Những người biết giữa tôi và Lâm Diệu Hoa có quan hệ thì đều lặng lẽ ném cho tôi một ánh đáng thương.

Miệng tôi hơi giật giật.

Yêu một người cũ, thì cũng như có tiền án tiền sự ?

Ngay cả ngồi đối diện tôi, cũng lặng lẽ gắp đùi gà trong bát mình cho tôi.

"Ăn nhiều một chút đi, cậu vất vả rồi."

19

Sau này có lần Phương Lê đã tìm đến tôi, tìm tôi để vay tiền ph/á thai.

Cô ta vẫn tỏ ra đáng thương như ngày nào, đôi mắt đỏ hoe khi xuất hiện ở cửa khu nhà tôi.

Nhìn thấy tôi từ xa cầm túi trái cây, ta chạy lại gần định giúp tôi xách đồ.

Tôi khéo léo tránh đi rồi quay sang : "Nếu muốn gì thì cứ đi".

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...