Ba Năm Bất Công – Chương 5

Học xong buổi chiều, tôi trở về nhà.

Kiếp trước, tôi bị giam trong tù ba năm, ngày nào cha mẹ cũng nước mắt lưng tròng, việc kinh doanh trong nhà cũng ngày một đi xuống. Mọi thứ đều trông chờ vào một mình Thẩm Đình Tứ.

Mặc dù trước khi trở về tôi đã nhắn tin báo với cha mẹ rằng tối nay tôi sẽ về ăn cơm, khi đến cửa nhà, tôi vẫn không kìm sự hồi hộp .

Sau khi chuẩn bị tâm lý kỹ càng, tôi mới ấn chuông cửa.

Nhà chúng tôi ở tầng cao có thể ngắm cảnh sông, vừa mở cửa ra đã thấy dì giúp việc đang bận rộn chuẩn bị thức ăn, cha ngồi ở phòng khách xem tin tức, mẹ mở cửa thấy tôi thì hai mắt phát sáng.

"Nguyên Nguyên của chúng ta đã về rồi à."

Tôi tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, sẽ không đem cảm biểu lộ ra. 

Thế , khi tận mắt trông thấy cảnh ấm áp như thế này, khi thấy người mẹ dịu hiền với đôi mắt rạng rỡ đang đứng trước mặt mình này, tôi vẫn không nhịn run rẩy, những giọt nước mắt lớn như hạt đậu cứ thế rơi xuống.

Thấy tôi khóc, mẹ tôi luống cuống.

"Ui, sao thế? Bị bắt nạt ở trường à?"

Trong mắt cha mẹ tôi, tôi chỉ đi học có hai ngày rồi lại về nhà, trong mắt tôi thì tôi đã trải qua trọn ba năm mới tận hưởng lại hơi ấm của gia đình một lần nữa.

11

Trên bàn ăn, cha mẹ tôi liên tục gắp thức ăn cho tôi vào bát.

Trò chuyện một hồi, tự dưng cha mẹ lại nhắc đến Thẩm Đình Tứ.

"Đúng rồi, dạo gần đây con cũng sắp trở về."

Tôi đang cầm bát chuẩn bị ăn thì khựng lại.

Sau khi học đại học, Thẩm Đình Tứ đã chọn đi du học nước ngoài, còn cùng các học nước ngoài sáng lập công ty. Nghe cha tôi thì công việc kinh doanh cũng thành công lắm.

Kiếp trước, vào khoảng thời gian này ấy cũng chuẩn bị về nước, vì chuyện của tôi nên ấy đã trở về ngay lập tức, tuy nhiên chỉ kịp đến tòa án khi tôi bị tuyên án tù.

Lần này tôi không gặp chuyện gì, nếu theo kế hoạch, có lẽ ấy sẽ về nước trong nửa tháng nữa thôi.

Thực ra kiếp trước tôi và Thẩm Đình Tứ có quan hệ hơi ảo diệu. 

Tôi học năm hai đại học thì Lâm Diệu Hoa theo đuổi tôi, rồi chính thức hẹn hò với ta. Có một lần, tôi và ta đang đi dạo trên phố thì bị Thẩm Đình Tứ bắt gặp.

Anh ấy mặt lạnh kéo tôi sang một bên, bảo tôi không phép đương.

Tôi cho rằng ấy chỉ muốn dùng tư cách người lớn để khuyên nhủ tôi nên không hài lòng.

"Trước đây dưới 18 tuổi là đương sớm, bây giờ em sắp 20 tuổi rồi, quản em gì!"

"Anh là trai của em!"

"Anh lại không phải trai ruột của em!"

Chỉ vì lần cãi nhau này mà tôi bắt đầu tránh mặt ấy, ấy vốn hơn tôi ba tuổi, khi đó đã nộp đơn xin vào trường đại học nước ngoài và đã chấp nhận rồi.

Ngày nào ấy cũng bận bịu, vào ra vội vã. Cho dù vô gặp phải nhau, tôi cũng vẫn sẽ tức giận né tránh .

Cho đến khi ấy thực sự ra nước ngoài, tôi vẫn còn đang giận ấy vì chuyện không cho tôi đương với Lâm Diệu Hoa.

Ai mà ngờ sau này gặp lại thì tôi đã vào t/ù rồi.

Nghĩ đến kiếp trước ấy chạy vạy khắp nơi để giúp tôi, người vốn sạch sẽ gọn gàng thành ra râu ria lởm chởm, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ cũng đầy tia m/áu.

Không phải trai ruột, lại còn hơn trai ruột.

Thế nên, ăn tối xong, tôi trở về phòng, lấy điện thoại di ra, lịch sử trò chuyện với ấy dừng lại vào hai năm trước, thời điểm ấy ra nước ngoài.

Tôi lấy điện thoại di ra, nghĩ xem nên gì để xuống nước xin lỗi, lại vô chạm vào cuộc gọi thoại.

Tôi giật mình điện thoại rớt xuống đất, luống cuống nhặt lên thì phát hiện đầu dây bên kia đã bắt máy.

Giọng trong trẻo của một người đàn ông truyền đến:

"Alo?"

Cả người tôi cứng đờ, không dám lời nào.

Thẩm Đình Tứ lại gọi một tiếng: "Giang Nguyên Thanh."

Nghe thấy giọng quen thuộc ấy, mũi tôi cay cay, giọng vừa mở miệng đã biến đổi:

"Có em đây."

Dường như ấy đã nghe ra giọng như khóc của tôi, giọng không còn lạnh lùng như lúc nãy, giống như hồ nước yên ả cuối cùng cũng gợn sóng:

"Làm sao ? Có chuyện gì xảy ra à?"

Tôi hít hít mũi, mắt vào bức ảnh chụp chung ấy và tôi lúc nhỏ trên bàn học, tôi vào ống kính máy ảnh, cậu thiếu niên trẻ tuổi đang tôi.ất tốt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...