Quay lại chương 1 :
Tôi vẫn giữ nguyên vẻ điềm nhiên, mẹ tôi đã liếc tôi một cái sắc lẹm.
“Mày giả ngây giả ngô cái gì? Hôm nay Hành Chu rõ ràng rồi còn gì. Mày mặt dày đi quyến rũ người ta, giờ còn dám bảo không muốn gả?”
“Hắn thì mẹ tin, còn con gì mẹ chưa từng tin lần nào, đúng không?”
Mẹ tôi không trả lời , chỉ hừ lạnh một tiếng ra vẻ khó chịu.
“Mồm mép nhanh nhảu!”
Nói xong liền chui vào bếp, tiếp tục nấu cơm cho đứa con trai bà ta thương nhất.
Cha tôi thấy thái độ tôi khác lạ, thở dài một tiếng rồi kéo tôi ngồi đối diện ông.
“Nguyệt Như, con cũng đừng trách mẹ con. Chúng ta đều là vì muốn tốt cho con thôi.”
“Con lớn thì phải gả chồng, với điều kiện của Hành Chu, con lấy nó là trèo cao rồi. Chỉ cần dỗ nó vui vẻ thì sau này mới sống yên ổn.”
“Con muốn đi học, không lấy chồng.”
Tôi không muốn vòng vo với ông nữa, thẳng luôn lập trường.
Cha tôi rít một hơi thuốc lào, giọng chậm rãi như đang dạy dỗ:
“Đi học thì có gì cản trở việc lấy chồng đâu? Có thằng rể tốt như , trước tiên cứ giữ chặt trong tay chẳng phải hay hơn à?”
Kiếp trước tôi bị họ tẩy não mà lấy Phó Hành Chu, ai ngờ suốt ba mươi năm sống chung, hắn lại vụng trộm với Thẩm Mộ Uyển suốt ba mươi năm.
Nếu hôn nhân chỉ là lừa dối, tôi thà không có còn hơn.
Thấy không lý với họ, tôi dứt khoát bước ra ngoài ngồi một mình trong sân.
Một tuần sau, bên ngoài vang lên tiếng trống kèn náo nhiệt.
Hàng xóm láng giềng đều hớn hở kéo ra xem, đoán già đoán non không biết nhà ai có đám cưới.
Tôi cũng tò mò ra, lại phát hiện người đi đầu đoàn… là thầy giáo của tôi.
Tôi vội vàng chỉnh lại trang phục chạy ra đón.
Thầy thấy tôi thì vui vẻ, quay sang giới thiệu với những người đi cùng:
“Đây chính là Chu Nguyệt Như.”
“Em ấy là học sinh đầu tiên trong suốt mười năm qua ở tỉnh ta đỗ Thanh Hoa – Bắc Đại, tương lai rất rộng mở.”
Lúc đó tôi mới nhận ra, người đi cùng thầy là lãnh đạo cấp tỉnh. Trong lòng tôi trào dâng niềm vui không tả.
Còn bà hàng xóm từng sang mách tội với mẹ tôi thì giọng chua loét:
“Con nhỏ nhà họ Chu thật có tiền đồ quá nhỉ. Sau này chắc đến tụi mình cũng chẳng buồn quay đầu.”
Chồng bà ta bực bội mắng:
“Im cái miệng bà lại đi! Nhà mình còn lo chưa xong, còn xen mồm vào chuyện người ta!”
Bà ta xụ mặt, miễn cưỡng im lặng.
Cha mẹ tôi thấy cảnh tượng hoành tráng như thì cũng lúng túng, rụt rè, cả người run lẩy bẩy.
“Lãnh… lãnh đạo, không ngờ ngài lại đến cái nơi nghèo nàn này của chúng tôi, tiếp đón không chu đáo mong ngài thông cảm.”
Cha tôi hai tay siết chặt, cố nặn ra một câu xã giao tử tế.
Mẹ tôi thì cứ liếc tôi liên tục, ra hiệu không ngừng.
“Đừng đứng ngây ra đó nữa, mau đi gọi thằng Hạo Vỹ về tiếp khách đi!”
Chương 8
“Chuyện này liên quan gì đến Chu Hạo Vỹ? Thầy và lãnh đạo đến tìm con mà.”
Lúc nào có dịp lộ mặt, bà ta cũng không quên lôi thằng con trai lêu lổng ra. Tôi bực mình đáp trả ngay.
Vừa nãy còn tỏ vẻ khiêm nhường, giờ cha tôi đã trở mặt.
“Mày là con , mày có tư cách gì tiếp khách? Mau đi gọi em mày về!”
Mẹ tôi cũng chẳng vừa, giọng đầy mỉa mai:
“Trước giờ chỉ biết mày hiếu thắng, không ngờ còn biết tự tâng bốc bản thân đến .”
“Mày là cái thá gì mà lãnh đạo đích thân đến gặp?”
“Xin lỗi nhé, tôi thực sự là đến tìm học Chu Nguyệt Như.”
Sau vài phút im lặng xem kịch, lãnh đạo tỉnh và thầy giáo liếc nhau, rồi người kia khẽ lên tiếng.
Một câu thôi, mà khiến hai người kia sững sờ như bị tát thẳng vào mặt.
Mẹ tôi tròn mắt tôi, không thể tin nổi:
“Lãnh đạo… có phải ông nhầm rồi không? Con bé này ăn bám, lười biếng, sao mà sánh bằng con trai tôi !”
Câu chất vấn buột miệng ấy khiến cả lãnh đạo và thầy giáo đều sa sầm mặt.
“Cô im lặng chút đi! Tụi tôi đến tìm ai, chẳng lẽ lại không biết? Cần hai người nhắc sao?”
Thầy tôi bị cha mẹ tôi chọc tức đến độ không còn nể nang gì, lời cũng chẳng buồn giữ kẽ nữa.
Cha mẹ tôi mặt mũi méo xệch, cúi gằm đầu, không dám thêm câu nào.
Thấy lãnh đạo tỉnh đích thân trao lại cho tôi giấy báo trúng tuyển và còn khích lệ tôi cố gắng học hành, mẹ tôi tức đến nghiến răng ken két.
“Nguyệt Như chẳng bao lâu nữa là lấy chồng rồi, học hay không còn chưa biết, ngài quan tâm gì cho mệt.”
Mẹ không kìm mở miệng, như thể không chịu nổi khi thấy người khác đối xử tốt với tôi.
Niềm vui trong lòng tôi phút chốc nguội lạnh, hoàn toàn không còn kỳ vọng gì vào gia đình này nữa.
Tôi giả vờ không nghe thấy, bình thản :
“Ước mơ của tôi là học hành, không phải kết hôn.”
Lãnh đạo tỉnh gật đầu tán thưởng, vỗ vai tôi dịu dàng khích lệ:
“Nguyệt Như, cháu muốn gì cứ mạnh dạn mà , dù là học hành hay lấy chồng, chỉ cần cháu muốn, không cần để tâm ánh của người khác.”
“Tôi mong chờ thấy cháu vươn cánh bay xa.”
Nói xong, ông rời đi. Trong lòng tôi chợt nhẹ bẫng, như đã cởi bỏ gánh nặng.
Sau khi tiễn khách xong, tôi quay vào nhà thì thấy Chu Hạo Vỹ dẫn Phó Hành Chu đứng đợi ngay cổng.
“Anh rể nghe có người đến nhà, lo cho chị lắm nên về cùng em.”
“Chị, chị phải chăm sóc rể cho tốt đấy nhé.”
Tôi giả điếc, quay vào nhà bắt đầu thu dọn hành lý.Đ.ọc f.uI.I tại v.ivutruyen2.net đ.ể ủ.ng h.ộ t.ác g.iả !
Thầy giáo với tôi, Thanh Hoa – Bắc Đại đã mở ký túc xá đón sinh viên nhập học sớm, chỉ cần cầm giấy báo là có thể vào ở.
Ngôi nhà này, tôi không muốn ở thêm một ngày nào nữa. Tôi quyết định lập tức rời đi.
Phó Hành Chu ngăn tôi lại:
“Nguyệt Như, con mà quá mạnh mẽ là không tốt.”
“Tốt hơn là bị lừa.”
Bạn thấy sao?