“Phó Hành Chu, cho dù tôi có lấy một tên ăn mày ngoài đường, tôi cũng không bao giờ cưới lại .”
Nói xong, tôi lạnh lùng đẩy hắn ra rồi bỏ đi.
Nhưng Thẩm Mộ Uyển đột nhiên lớn tiếng hét:
“Nguyệt Như, con phải biết giữ gìn phẩm hạnh, sao cậu lại sống buông thả như thế?”
Câu của ta khiến đám đông đang hóng chuyện tôi đánh người như bừng tỉnh, bắt đầu rì rầm bàn tán.
“Con bé nhà lão Chu xưa nay vẫn bướng bỉnh, giờ chuyện như cũng chẳng có gì lạ.”
“Thật đúng là gia môn bất hạnh, có chị như thì thằng em trai kia chắc cũng khó kiếm mối tử tế.”
“Chưa chắc đâu.”
Một giọng ôn hòa vang lên, đứng ra bênh vực tôi.
“Nhà tôi đậu hũ, ngày nào cũng dậy từ tờ mờ sáng. Nhưng tôi nhiều lần thấy con bé nhà ông Chu vẫn còn thức học bài dưới ánh đèn. Nó đậu đại học là chuyện hoàn toàn có khả năng.”
Người ngoài còn thấy sự cố gắng của tôi, cha mẹ thì chưa từng.
Lòng tôi dâng lên một cảm lẫn lộn cay đắng.
Tôi nhặt những mảnh vụn giấy báo dưới đất lên, chua chát:
“Giờ thì các người hài lòng rồi chứ?”
Tôi quét mắt qua mẹ tôi và mấy bà hàng xóm đang thì thầm to nhỏ bên tai bà, lạnh lùng chất vấn:
“Có phải vì cuộc sống của các người không như ý, nên cũng không cho phép người khác sống tốt hơn mình?”
“Cô à, tôi bịa đặt đủ điều, có tận mắt thấy tôi giả giấy báo không?”
“Còn nữa… bảo con nên yên phận lấy chồng, có phải vì bản thân đã chịu đủ khổ, nên cũng muốn người khác khổ giống mình?”
Những người bị tôi hỏi đến đều cúi đầu không , mặt đỏ bừng.
Phó Hành Chu không hài lòng kéo tay tôi, giọng khó chịu:
“Nguyệt Như, họ đều là bề trên, em sao có thể ăn chua ngoa như ?”
“Tôi chua ngoa?”
Tôi không nhịn nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống, nhạt châm chọc:
“Anh thì tử tế chắc? Một mặt đến cầu hôn tôi, một mặt lại coi thường tôi, chuyện gì cũng bênh vực Thẩm Mộ Uyển. Anh đúng là đồ cặn bã chẳng biết tự lượng sức mình!”
Phó Hành Chu bị tôi mắng không còn gì để , chút kiên nhẫn cuối cùng cũng cạn sạch.
Hắn gạt tay tôi ra, gằn từng chữ đầy chính nghĩa:
“Chu Nguyệt Như, ngoài cái tính háo thắng, em có điểm nào so với Uyển nhi?”
“Mọi thứ!”
Một giọng trong trẻo vang lên.
Lớp trưởng bước ra từ đám đông, bên cạnh còn có cả giáo viên chủ nhiệm.
“Nguyệt Như luôn là học sinh xuất sắc nhất lớp, chúng tôi đều có thể chứng.”
“Trên đời này ai cũng có thể giả mạo, riêng ấy — tuyệt đối không.”
“Phó Hành Chu, mù mắt mới đi bênh vực một người chỉ biết giả vờ giả vịt, lại còn vì ta mà tổn thương Nguyệt Như. Anh không xứng vị hôn phu của ấy.”
Lời lớp trưởng dứt khoát như tiếng sấm giữa trời quang.
Không chỉ chứng minh thành tích học tập của tôi, cậu ấy còn tiện thể bày tỏ thái độ không hài lòng khi Phó Hành Chu tự nhận là vị hôn phu của tôi.
Tôi chợt nhận ra, hóa ra vẫn luôn có người đứng về phía mình. Cảm giác uất ức trong lòng cũng dịu đi đôi chút.
Tôi khẽ với lớp trưởng:
“Anh ta không phải vị hôn phu của tôi.”
“Thật sao? Tốt quá rồi!”
Lớp trưởng buột miệng reo lên, rồi lập tức nhận ra mình thất lễ, vội thu lại cảm , ngoan ngoãn đứng sau lưng thầy giáo.
Thầy là người đức cao vọng trọng, mọi người kính trọng, chỉ cần ông mở lời là ai nấy đều im bặt.
“Người quá xuất sắc thường dễ bị đố kỵ. Nguyệt Như chính là một ví dụ.”
“Trước đây tôi đã khuyên em ấy nên giấu bớt ánh hào quang để tránh bị tiểu nhân hãm . Không ngờ vẫn có người lôi chuyện giấy báo trúng tuyển ra bịa đặt. Đã đến nước này, tôi buộc phải đứng ra chứng.”
“Nguyệt Như là một học sinh giỏi, hơn nữa còn là một người rất tốt. Thành tích của em ấy hoàn toàn thật, giấy báo cũng là thật.”
“Còn về Phó Hành Chu…”
Ánh mắt của thầy chuyển sang hắn, đầy thất vọng.
Chương 6
“Cậu chưa có bằng chứng gì mà đã nghe một phía rồi hủy cả giấy báo của Nguyệt Như. Về sau nếu có ai hỏi, đừng cậu từng là học sinh của tôi.”
Bị chính người thầy từng dạy dỗ chối bỏ, Phó Hành Chu lập tức trở thành trò .
Hắn cuống cuồng phân bua:
“Thầy, không phải như đâu, là Uyển nhi…”
“Thầy cũng biết mà, ấy cũng nhận giấy báo đại học. Cô ấy bảo giấy của Nguyệt Như không giống, tôi mới tưởng là giả, chứ không có ý nhắm vào Nguyệt Như.”
“Uyển nhi, mau giúp với thầy đi.”
Tôn sư trọng đạo là điểm duy nhất Phó Hành Chu còn sót lại để giữ thể diện.
Hắn nôn nóng gọi Thẩm Mộ Uyển, mong ta giúp mình giải thích.
Thế , ánh mắt Thẩm Mộ Uyển cứ dao , ngoài tiếng khóc thút thít ra, ta không có bất kỳ hành nào.
Phó Hành Chu tròn mắt, không thể tin nổi.
Lớp trưởng thấy , bực bội mắng:
“Cô ta gì cũng tin à?”
“Giấy báo của Nguyệt Như khác với Thẩm Mộ Uyển là vì ấy thi đậu trường tốt hơn. Cô ta chưa từng thấy qua thì biết gì mà phán xét?”
“Đúng là một lũ ếch ngồi đáy giếng!”
Phó Hành Chu dù có giải thích thế nào, thầy giáo cũng không thèm đoái hoài.
Ông Thẩm Mộ Uyển thật lâu, rồi chỉ để lại một câu đầy thất vọng:
“Cô tự lo liệu lấy đi.”
Bạn thấy sao?