Mặt cậu ấy đỏ bừng.
Vừa định mở miệng thì một giọng the thé chói tai vang lên cắt ngang.
“Nguyệt Như, cậu là vị hôn thê của Hành Chu, sao lại thân thiết với người đàn ông khác như ?”
Thẩm Mộ Uyển trừng to mắt chạy tới, như thể vừa bắt gặp tôi ngoại , phấn khích không tả nổi.
Bạn học xung quanh đưa mắt nhau, có người lên tiếng giải thích:
“Lớp trưởng chỉ đang giúp Nguyệt Như xử lý vết thương, đâu có gì quá đáng đâu.”
Lớp trưởng nghe thấy ba chữ “vị hôn thê” thì vẻ mặt lập tức bị tổn thương, vội vàng buông tay tôi ra và đứng ra bênh vực:
“Thẩm Mộ Uyển, bọn tôi quang minh chính đại, sao qua miệng lại biến thành chuyện bẩn thỉu ?”
Giọng của cậu ấy lạnh lẽo sắc bén.
Phó Hành Chu không vui tôi một cái, rồi bước tới chắn trước mặt Thẩm Mộ Uyển.
“Cậu nắm tay ấy còn không gọi là bẩn thỉu, phải đợi ngủ chung thì mới tính à…”
“Đủ rồi!”
Tôi ngắt lời Phó Hành Chu, đưa tay có vết thương ra trước mặt ta.
“Vết này là người trong lòng của cào ra, lớp trưởng chỉ đang giúp tôi xử lý mà thôi.”
Dù đã bôi thuốc vết thương vẫn trông rất ghê rợn, khiến Phó Hành Chu sững người, lo lắng hỏi:
“Sao em lại bất cẩn như ?”
“Vết thương thế này dễ nhiễm trùng lắm, để đưa em đi bệnh viện.”
Chương 4
Anh ta quen tay nắm lấy tay tôi, chưa gì đã lôi đi.
Ánh mắt Thẩm Mộ Uyển lóe lên vẻ không cam lòng, ta cố đập mạnh tay vào cạnh bàn.
“A!”
Tiếng kêu đau đớn của ta vang lên, Phó Hành Chu lập tức buông tôi ra, vội vàng quay sang lo lắng hỏi han:
“Uyển nhi, em sao ? Bị thương ở đâu rồi?”
Giữa tôi và Thẩm Mộ Uyển, ta do dự một lúc lâu mới tôi với vẻ áy náy:
“Nguyệt Như, bên em còn có bè ở đây, họ có thể đưa em đi bệnh viện. Nhưng Uyển nhi thì chỉ có mình .”
Hàm ý trong lời ta, tôi hiểu quá rõ rồi.
Từ trước đến nay, người mà Phó Hành Chu chọn chưa bao giờ là tôi, điều đó tôi đã biết từ lâu, nên lòng không còn gợn sóng.
Không ngờ hôm sau, tin đồn tôi giả giấy báo trúng tuyển đại học lan truyền khắp nơi.
Hàng xóm láng giềng lần lượt kéo đến nhà tôi mách tội:
“Nghe chưa? Con bé Nguyệt Như nhà chị dám giả giấy báo đại học đấy! Láo toét thế sớm muộn gì cũng rước họa vào thân, chị dâu à, phải dạy dỗ cho nghiêm vào.”
“Phải đấy. Con thì nên yên phận lấy chồng, còn bày đặt đòi thi đại học gì, cái loại có dã tâm như không sớm thì muộn cũng chuyện thôi.”
Từng lời, từng câu tưởng như đang khuyên nhủ lại khiến sắc mặt mẹ tôi mỗi lúc một tệ hơn.
“Quỳ xuống.”
Chiếc gậy gỗ to tướng không chút do dự giáng thẳng lên người tôi. Dù tôi có giải thích thế nào, bà cũng chẳng tin.
Ngoài cửa, tiếng Thẩm Mộ Uyển đầy vẻ “xem kịch vui” vọng vào.
“Nguyệt Như, nếu cậu thật sự muốn học đại học, đợi tớ có thời gian sẽ dạy cậu. Nhưng sao lại chuyện giả mạo như thế, bị người ta chửi sau lưng còn không biết à?”
“Không chỉ tự mất mặt mình, còn khiến mọi người nghĩ sai về thím và cả Hạo Vỹ nữa đấy.”
Những lời giả nhân giả nghĩa đó khiến mẹ tôi càng đánh dữ hơn.
Tôi phẫn nộ, giật lấy cây gậy trong tay bà, đập thẳng vào người Thẩm Mộ Uyển.
“Rảnh lo chuyện thiên hạ, sao không tự lo cho mình đi? Suốt ngày lén lút với Phó Hành Chu, danh tiếng của tốt bao nhiêu chứ?!”
“Cậu linh tinh gì ?!”
Giọng phản bác của Phó Hành Chu từ ngoài truyền vào.
Mồ hôi nhễ nhại, ta chen qua đám người xung quanh bước vào.
“Nguyệt Như, tôi lo cho em nên vội vàng chạy tới an ủi, không ngờ em lại ăn hồ đồ như .”
“Đã thế, tôi cũng không cần giữ thể diện cho em nữa.”
“Mọi người, thật ra Nguyệt Như ra nông nỗi này là vì trước đây ấy từng chủ lao vào lòng tôi, và bị Uyển nhi bắt gặp…”
Đám đông bắt đầu xôn xao bàn tán.
Tôi dáng vẻ ngập ngừng khó mở miệng của Phó Hành Chu, trong lòng như vỡ vụn.
Hắn ta mà lại vì Thẩm Mộ Uyển mà hủy hoại danh tiếng của tôi!
“Phó Hành Chu, đồ cặn bã khốn kiếp!”
Tôi không nhịn nữa, bao oán hận kiếp trước lẫn kiếp này dồn nén bùng nổ, liều mạng lao vào đánh hắn như điên.
Phó Hành Chu né tránh thân thể, miệng lại chẳng chịu buông tha:
“Nguyệt Như, ngay cả vết bớt trên người em ở đâu tôi còn nhớ rõ, em có giải thích thế nào cũng vô ích thôi.”
Mắt tôi đỏ hoe vì phẫn nộ, lúc tát vào mặt hắn, tờ giấy báo trúng tuyển mà tôi luôn mang theo bên người cũng bị hắn cướp mất.
“Đừng mà!”Đ/ọc f.uI/, tại vivutruyen2/.net để. ủ/ng h/ộ tác/ giả !
Phó Hành Chu lạnh hai tiếng, không chút do dự xé nát tờ giấy trong ánh mắt van xin của tôi.
Chương 5
Tờ giấy báo trúng tuyển bị xé vụn, từng mảnh bay lả tả như hoa tuyết giữa không trung.
Niềm tin sống lại một đời của tôi cũng theo đó mà tan biến, tôi hoàn toàn sụp đổ.
Loạng choạng mấy bước, tôi ngừng tay lại.
Thấy , Phó Hành Chu vươn tay đỡ tôi, an ủi:
“Nguyệt Như, em không cần học đại học cũng có chống lưng, cần gì phải tranh giành cái tiếng ấy với Uyển nhi?”
“Anh hứa với em, đợi ấy đi học đại học rồi, sẽ lập tức cưới em. Như còn chưa đủ sao?”
Nực đến mức không thể tin nổi!
Tôi sững người một lúc, ánh mắt tuyệt vọng hắn:
“Anh tưởng tôi còn muốn cưới nữa sao?”
Bạn thấy sao?