4
Về đến nhà, tôi đóng cửa sân rồi mới lôi từ trong phong bì ra một tờ giấy gấp cẩn thận.
Mở ra xem, trên đó chỉ có một dòng chữ:
“Xin lỗi, tôi tạm thời không rảnh, phiền tự mua sính lễ .”
Tôi cầm tờ giấy, lại người đàn ông điển trai trong ảnh, trong đầu đầy nghi hoặc.
Tôi đặc biệt đến nhà họ Chu một chuyến, trong nhà không có ai.
Tôi hỏi thăm khắp nơi, ai cũng Chu Chí Bân đúng là thằng ngốc, mặt đầy sẹo, xấu kinh khủng.
Tôi lấy tấm ảnh ra cho họ xem, ai nấy đều lắc đầu, khẳng định người trong ảnh tuyệt đối không phải Chu Chí Bân.
Không còn cách nào, tôi đành mang một bụng thắc mắc quay về.
Thôi, kệ đi, sau này cũng chỉ là sống qua ngày.
Tối đó, Lục Kiến Quân đến nhà ăn cơm.
Ba mẹ mặt dài như cái thớt, ép tôi phải xin lỗi hắn.
Bà nội đứng chắn trước mặt tôi, chỉ tay vào mặt ba mẹ mà mắng té tát:
“Đồ lang sói! Không biết xấu hổ!”
Bữa cơm loạn như bầy gà bầy chó.
Nửa đêm.
Tôi đang ngủ thì bỗng cảm giác có người lật chăn.
Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt Lục Kiến Quân phóng to ngay trước mặt, tôi hoảng hốt tung chân đá một phát, rồi đè thấp giọng tức giận:
“Cút ra ngoài!”
Tôi quen việc nặng, sức cũng không yếu.
Lục Kiến Quân rên lên một tiếng, loạng choạng lùi mấy bước.
“Miểu Miểu, nghe đã.” Hắn thở hổn hển. “Không cho em thi đại học là sai. Anh thật lòng muốn bù đắp cho em.”
“Anh đã lên kế hoạch hết rồi. Ngày mai chúng ta mỗi người cưới một người, tối nay em có con với . Như không ai phát hiện . Anh hứa sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con em.”
“Chứ em gả cho thằng ngốc, không phải sẽ bị cả làng bắt nạt chết sao?”
“Tất cả là vì muốn tốt cho em.”
Lố bịch! Mặt dày vô sỉ!
Tôi không thể tin nổi tai mình vừa nghe gì.
“Lục Kiến Quân, mấy hôm trước còn chỉ Trân Trân cơ mà, quên nhanh sao?”
“Bây giờ, lập tức, biến khỏi đây!”
Nhưng hắn chẳng có chút ý định rút lui.
“Miểu Miểu, đừng cố chấp như .” Hắn lại bước tới gần. “Anh thật lòng có cảm với em. Nhưng nếu Trân Trân không lấy , ấy sẽ không sống nổi.”
“Anh bất đắc dĩ mới phải sắp đặt như .”
“Em yên tâm, sẽ thường xuyên qua thăm em.”
“Thậm chí có thể viện cớ là chăm lo cho gia đình chị dâu, rồi đưa em về sống chung.”
“Anh cam đoan sẽ đối xử công bằng, không để em chịu thiệt.”
Những lời đó từ miệng hắn thốt ra khiến tôi buồn nôn.
Tôi vốn đã biết Lục Kiến Quân nham hiểm và độc ác, khoảnh khắc này, hắn lại một lần nữa định nghĩa lại thế nào là vô liêm sỉ.
Tôi mở cửa sổ, ra vẻ sắp gọi người.
“Tôi cảnh cáo lần cuối, không cút ngay, tôi sẽ lên!”
Sắc mặt Lục Kiến Quân tối sầm lại, trong mắt lóe lên tức giận và uất ức, rồi hậm hực quay người đập cửa bỏ đi.
“Rồi sẽ có ngày hối hận. Tôi chờ xem đến cầu xin tôi!”
Tôi ngồi bệt xuống giường, lưng lạnh toát mồ hôi.
Nếu vừa rồi tôi không tỉnh dậy kịp, nếu tôi không đủ sức vùng thoát…
Ác mộng của kiếp trước, có lẽ đã lặp lại một lần nữa.
Cơn đau buốt tận xương tủy và tuyệt vọng sâu không đáy như sóng lớn tràn về.
Tôi không chịu đựng nổi nữa, ôm chăn, khóc suốt cả đêm.
Trời sáng, mắt tôi sưng húp như trái óc chó.
Dù sao cũng là gả hai chị em cùng lúc, cả nhà từ sớm đã tất bật chuẩn bị.
Sính lễ và đồ cưới của Xương Trân Trân bày đầy cả con đường, còn tôi chẳng có gì.
Lúc ra cửa, ba mẹ và họ hàng đều vây quanh ta, hỏi han nịnh nọt, vui vẻ rạng rỡ.
Còn tôi, chỉ có bà nội nắm chặt tay, ánh mắt đầy lo lắng.
Lục Kiến Quân phóng tới bằng chiếc xe máy mới tinh, lập tức thu hút bao ánh ngưỡng mộ.
Xương Trân Trân mặc bộ váy cưới đỏ rực, đắc ý liếc tôi:
“Chị ơi, nhà trai chị còn chưa đến đón sao? Chắc không phải bị lạc đường rồi chứ?”
Cô ta khúc khích, khoác tay Lục Kiến Quân, vui vẻ leo lên xe máy.
Khách khứa xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ, chỉ trỏ về phía tôi.
Bạn thấy sao?