Bà ta vội vàng nắm lấy tay tôi đang cầm điện thoại, hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất:
“Trần Lộ Lộ, tôi khổ sở lắm mới mong chờ một đứa cháu, tôi xin , hãy tha cho tôi và con trai tôi, không?”
Tôi né sang một bên, giả vờ ngạc nhiên :
“Sáng sớm thế này, sao bà lại đến quỳ trước cửa nhà tôi? Ôi, thật xui xẻo quá, mau đi đi.”
Bà ta đi cứ lo lắng quay đầu lại ba lần:
“Lộ Lộ, con là một đứa trẻ tốt, đừng gửi cho Thanh Thanh nhé, nếu không, mẹ không sống nổi mất.”
Nếu tôi thật sự là đứa trẻ tốt như bà ấy , thì tôi đã bị họ nuốt chửng không chừa thứ gì rồi.
Tôi chỉ mỉm , không hứa hẹn gì.
Tôi muốn bà ta sống trong lo sợ từng ngày.
***
Đến giữa buổi sáng, Dư Quân gọi điện trách tôi tại sao không đến cục dân chính đúng hẹn. Tôi gửi video mẹ chồng sự cho ta và bịa chuyện:
“Mẹ tôi tức đến mức huyết áp tăng lên 180, vừa ra khỏi nhà thì ngất xỉu, bác sĩ bảo tôi phải nghỉ ngơi tại giường.”
Dư Quân tức giận đến nỗi mất kiểm soát:
“Cả hai người, phải chăng là do trời cao phái xuống để xử tôi sao? Hả? Hả?”
Tôi thở dài đầy ưu tư:
“Câu đó, về hỏi mẹ đi.”
10
Gần đây, Linh Thanh Thanh rất lo lắng.
Cô ta kể rằng Dư Quân đã cãi nhau to với mẹ ta trước mặt ta, rồi đuổi mẹ ra khỏi nhà.
Cô ta hỏi tôi có khả năng nào mẹ ta không muốn chăm sóc ta, nên đã giả vờ cãi nhau với Dư Quân để diễn kịch trước mặt ta không?
Tất nhiên là không rồi, đó là do Dư Quân quá tức giận mà về trút giận lên mẹ mình.
Chỉ nghĩ đến cảnh bà ta bị con trai đuổi ra khỏi nhà, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem quay về quê là tôi thấy hả hê.
Tôi hỏi Linh Thanh Thanh xem họ đã định ngày cưới chưa. Một người đàn ông tốt như thế thì nên nắm bắt ngay thôi.
Linh Thanh Thanh rằng lễ cưới đã định vào ngày mùng 10 tháng sau và hiện họ đang chuẩn bị mọi thứ.
Tôi vào lịch, hôm nay đã là mùng 8, nghĩa là chỉ còn hai ngày nữa. Nếu Dư Quân không lấy giấy chứng nhận ly hôn trước ngày đó, ta sẽ lâm vào cảnh khó xử. Hoặc là ta sẽ phạm tội kết hôn với hai người cùng lúc, hoặc là phải tìm cách kéo dài thời gian để lừa Linh Thanh Thanh.
Không ngạc nhiên gì khi ta đang nóng ruột và nhẫn nhịn chịu đựng sự thao túng của tôi.
Chế độ "thời gian suy ngẫm trước khi ly hôn" không biết là do thiên tài nào nghĩ ra, và trong thời gian này, nếu một trong hai bên thay đổi ý định, việc ly hôn sẽ không thể diễn ra.
Dư Quân không thể đợi lâu để khởi kiện ly hôn, và trong thời gian suy ngẫm trước khi ly hôn, tôi đã khiến ta phát điên mà chẳng dám phàn nàn một lời.
Cuối cùng, Dư Quân chỉ có thể cầu xin tôi:
"Cô Lộ Lộ, thật lòng đi, tôi đối xử với chưa đủ tốt sao? Nhà và xe tôi đã để lại cho , cả lương tôi sau khi kết hôn cũng tính từng đồng trả hết cho rồi, tôi đâu có bạc đãi ?"
"Chúng ta đi đến ly hôn không phải lỗi chính ở sao? Vì không thể sinh con nên chúng ta mới phải ly hôn, lỗi chính là ở , tôi vẫn rời đi tay trắng. Cô còn muốn gì nữa?"
"Chúng ta là người tử tế, chia tay trong êm đẹp không? Tôi cầu xin , không?"
Một kẻ ngoại lại còn đòi người tử tế?
Chia tay trong êm đẹp là điều không bao giờ xảy ra với tôi. Không hành hạ ta, tôi sẽ không thể xứng đáng với cảm chân thành mà tôi đã dành suốt những năm qua.
Vào ngày chúng tôi đến cục dân chính để thủ tục ly hôn, Dư Quân sợ tôi thay đổi ý định, đã hẳn mười chiếc xe sang đậu dưới khu nhà theo cầu của tôi.
Trên mỗi chiếc xe sang đều dán các khẩu hiệu:
"Chúng tôi ly hôn rồi!"
"Tôi là kẻ ngoại bị người đời khinh rẻ!"
"Tôi đã tổn thương vợ mình!"
"Kết hôn không nên nóng vội, ly hôn càng phải cẩn trọng!"
Những khẩu hiệu này cực kỳ bắt mắt, thu hút sự ý của cư dân trong khu và họ ngạc nhiên không ngớt.
Dư Quân đeo mặt nạ bước xuống xe mời tôi lên, lúng túng :
"Phải đến mức này sao? Chúng ta chỉ là ly hôn thôi, có thể kín đáo một chút không?"
Tôi hỏi ta:
"Anh có muốn nhận giấy chứng nhận ly hôn không?"
"Muốn, muốn, gì tôi cũng nghe."
"Nếu muốn thì tháo mặt nạ ra, để mọi người thấy bộ mặt thật của kẻ ngoại ."
11
Dư Quân nhất quyết không chịu tháo mặt nạ, cầu xin tôi để ta giữ lại chút thể diện cuối cùng.
Tôi cũng chẳng cần khó dễ.
Tôi ra hiệu cho vài người đã tôi sắp xếp trước trong đám đông, họ lập tức ném trứng thối và rau quả vào Dư Quân.
Dư Quân bị ném đến mức phải ôm đầu chạy trốn, quần áo lấm lem dính đầy lòng trứng thối, vội vàng chui vào xe.
Bạn thấy sao?