Tôi ho khẽ một tiếng và nhắc nhở:
“Các chị định quay phim thì giữ lại mà xem thôi, đừng phát tán ra ngoài. Phát tán những thứ như thế này là phạm pháp đấy.”
Mọi người không ngớt.
Dư Quân tức giận đến phát điên, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại:
“Trần Lộ Lộ, đừng quá đáng.”
Tôi thẳng vào mắt ta, tiến một bước về phía trước:
“Tôi quá đáng rồi đấy, định gì?”
Nắm đ.ấ.m của Dư Quân siết chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc.
Một người hàng xóm bất ngờ lên tiếng, đầy phẫn nộ:
“Cô ngốc này, có quá đáng chỗ nào đâu? Một chút cũng không quá đáng. Chính ta mặc quần áo mua rồi còn người phụ nữ khác có thai, đó mới là quá đáng!”
“Cô chỉ đòi lại quần áo mình mua, hợp hợp lý. Cô à, việc này chẳng có gì là quá đáng cả.”
“Nếu có ai dám đánh , tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ .”
Tinh thần cứng rắn mà tôi vừa xây dựng bỗng bị câu “bảo vệ ” của hàng xóm bật .
Dư Quân thấy không thể chiếm lợi, định bỏ đi bị mấy người hàng xóm vây quanh:
“Sao? Mặc quần áo của người ta rồi định không trả mà đi à?”
Bị vây lại, Dư Quân tức tối cởi áo khoác ngoài, ném mạnh vào người tôi, sau đó cúi xuống cởi quần và ném xuống đất. Anh ta đỏ mặt vì nhục nhã, giận dữ hỏi:
“Trần Lộ Lộ, giờ hài lòng chưa?”
Tôi lắc đầu:
“Đồ lót cũng là tôi mua.”
Cơn thịnh nộ của Dư Quân bùng lên, ta bước đến gần và giáng một cú đ.ấ.m về phía tôi:
“Trần Lộ Lộ, không thể nhượng bộ một bước sao? Hả? Cô sẽ c.h.ế.t nếu nhượng bộ à?”
Cú đ.ấ.m của ta bị hàng xóm chặn lại. Anh hàng xóm xắn tay áo, để lộ bắp tay đầy cơ bắp:
“Thằng khốn ngoại , ai cũng muốn đánh, mày gì mà kiêu ngạo thế?”
08
Dư Quân bị đánh hội đồng một trận, rồi lủi thủi bỏ chạy.
Anh hàng xóm cơ bắp đứng đầu :
“Lộ Lộ, hài lòng chưa? Chúng tôi diễn thế nào?”
Tôi hài lòng vô cùng, lấy ra một xấp tiền dày đã chuẩn bị sẵn, đưa cho họ và bảo tự chia nhau.
Sau đó, tôi dẫn họ đến một nhà hàng gần đó và đãi họ một bữa ra trò.
Thực ra, họ không phải là hàng xóm của tôi. Khi nhận cuộc gọi của Dư Quân, tôi đã nhờ người từ quê nhà đến giúp. Bởi vì tôi đi từ sáng đến tối, không quen biết ai trong khu này, và chẳng ai rảnh rỗi để ra xem chuyện nhà người khác.
Sau khi tiễn họ đi, tôi trở về nhà, in bản thỏa thuận ly hôn mà luật sư chuyên nghiệp đã soạn thảo, kiểm tra kỹ từng điều khoản, không có vấn đề gì rồi bỏ vào phong bì. Sáng hôm sau, tôi sẽ mang theo để Dư Quân ký tại cục dân chính.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, chuẩn bị xong xuôi và mở cửa để đến cục dân chính. Vừa mở cửa ra, tôi thấy mẹ chồng ngồi trước cửa nhà tôi với vẻ mặt đầy sát khí.
“Trần Lộ Lộ, con đàn bà độc ác! Ngay cả Diêm Vương cũng không độc ác bằng ! Con trai tôi vất vả kiếm tiền mua nhà, mua xe, tại sao lại bắt nó ra đi tay trắng?”
Bà ấy mặt đầy mỡ, bắt đầu gào thét, đập tay mạnh đến mức vang cả trời đất:
“Mọi người ra đây xem! Con dâu ác độc không thể sinh con, lại không cho con trai tôi ly hôn, muốn tuyệt hậu dòng họ Dư chúng tôi sao...”
Tuyệt vời, tôi đã từng gặp đủ loại khách hàng khó nhằn trong nghề này, và tôi thích nhất là đối phó với những bà già thích khóc lóc ăn vạ kiểu này.
09
Tôi tựa vào khung cửa, lạnh lùng bà ta.
Bà ta gào khóc thêm vài tiếng không thấy ai ra xem, liền nghĩ rằng mình chưa đủ ồn ào, liền đứng dậy, thậm chí còn giậm chân, kết hợp tay chân và tiếng gào khóc, vô cùng nhiệt .
Tiếc thay, hàng xóm đối diện đã đi từ sớm, chẳng ai thèm xem màn trình diễn của bà ấy.
Một màn biểu diễn nhiệt như mà không có ai xem thì thật uổng phí. Tôi cảm thấy thương , liền quay lại cảnh bà ta vừa khóc vừa ăn vạ với bộ dạng xộc xệch, rồi mở WeChat và giơ điện thoại lên trước mặt bà ta:
“Để Linh Thanh Thanh xem bộ mặt thật của mẹ chồng tương lai ấy, thế nào?”
Bà ta lập tức im bặt, trợn mắt há hốc mồm:
“Cô... ... sao có WeChat của Linh Thanh Thanh?”
Làm sao mà tôi lại không có WeChat của Linh Thanh Thanh chứ? Chính tôi là người đã kết nối ta với Dư Quân mà.
Tôi mỉm đáp:
“Linh Thanh Thanh coi tôi là thân nhất của ấy, chuyện gì ấy cũng chia sẻ với tôi.”
“Bà xem, tôi có nên chia sẻ lại một vài chuyện với ấy không, chẳng hạn như hình ảnh bà đang ăn vạ thế này, hoặc chẳng hạn như việc tôi vẫn là vợ hợp pháp của Dư Quân?”
Bà ta như một quả pháo đã cháy hết ngòi, im lặng c.h.ế.t đứng tôi.
Tôi giả vờ đoán suy nghĩ của bà ta:
“Bà không gì à? Vậy tôi cứ để Linh Thanh Thanh xem màn ăn vạ này nhé, ít nhất cũng cảnh báo cho ta, tránh sau này gặp phải kết cục như tôi.”
Bạn thấy sao?