Bà Mối Ánh Trăng [...] – Chương 4

Trong mắt ta và mẹ chồng, tôi chẳng phải là một người có công việc nghiêm túc, cũng không thể sinh con, nên họ muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với tôi, dù thu nhập của tôi chẳng hề thua kém ta.

 

Còn tôi, khi nhận báo cáo chẩn đoán rằng ta không thể sinh con, dù rất trẻ, tôi đã quyết định sẽ sống với ta cả đời mà không có con. Thậm chí, tôi còn che giấu sự thật và chịu tiếng là người không thể sinh con, chỉ để ta không bị tổn thương.

 

Nhưng rõ ràng, việc thương đàn ông chỉ khiến tôi thêm bất hạnh.

 

Tôi lạnh lùng trả lời qua điện thoại:

 

“Nếu mẹ không muốn chờ, bà ấy có thể đến công ty tìm tôi.”

 

“Còn nữa, tôi việc ở một công ty hợp pháp và kiếm thu nhập nhà nước công nhận, đừng phỉ báng công việc của tôi.”

 

Anh ta giận đến phát điên, không thể , vì chính ta đang sốt ruột muốn ly hôn, nên cuối cùng đành phải để mẹ mình tiếp tục mang giấy thỏa thuận ly hôn đến công ty tôi dưới trời nắng.

 

Khi mẹ chồng đến công ty tôi, lần này bà không để Dư Quân gọi điện cho tôi, mà tự mình gọi:

 

“Lộ Lộ, mẹ đang ở quầy lễ tân của công ty con, con ở đâu?”

 

Tôi mỉm nhẹ:

 

“Con đang có việc bên ngoài, nếu mẹ vội thì cứ chờ con ở công ty, không thì lần sau hãy mang tới.”

 

Giọng bà run lên vì tức giận:

 

“Trần Lộ Lộ, con cố phải không?”

 

06

 

Đúng là cáo già nghìn năm, không thể giả vờ sói non .

 

Nhưng đúng , tôi cố đấy, bà có thể tôi nào?

 

Tôi cứ để bà đi đi về về cả chục lần, cho đến khi tức đến nỗi phải vào bệnh viện thở oxy.

 

Dư Quân nổi giận đùng đùng lao về nhà để đòi công bằng cho mẹ, ta đập cửa ầm ầm, khiến hàng xóm xung quanh phải ra xem chuyện gì.

 

Trước mặt những người hàng xóm đang háo hức chờ đợi, tôi mở cửa và trước khi ta kịp lên tiếng:

 

“Cuối cùng cũng nhớ đường về nhà? Sao không c.h.ế.t luôn ngoài kia với tiểu tam của đi?”

 

Những người hàng xóm tò mò đều đổ dồn sự ý vào chúng tôi, ánh mắt họ đầy phấn khích khi nghe chuyện mới mẻ này.

 

Dư Quân cảm thấy không thoải mái trước ánh mắt phán xét của mọi người, ta đẩy cửa định vào nhà và :

 

“Đừng trò hề ở đây, vào trong đóng cửa lại rồi chuyện.”

 

Tôi chặn ta ngay ở cửa, lạnh:

 

“Tôi có trò hề gì đâu. Là chồng tôi đội cho tôi cái sừng, đâu phải lỗi của tôi, sao tôi lại phải thấy xấu hổ?”

 

Những người sống ở khu căn hộ cao cấp này đều là người có tiền, chưa từng thấy ai như tôi, bị chồng đội sừng mà lại hô to cho cả thế giới biết, nên họ càng thích thú hơn.

 

Không chỉ thích xem, họ còn hăng hái chỉ trích Dư Quân:

 

“Đúng rồi, loại người cặn bã này, đừng để hắn vào nhà.”

 

“Bị người như thế này giẫm chân lên sàn, lau sạch mười lần cũng không sạch nổi.”

 

Mặt Dư Quân tái xanh, đứng c.h.ế.t lặng, nghiến răng hỏi tôi:

 

“Cô đã biết hết rồi, còn kéo dài gì? Cô muốn gì mới chịu ly hôn?”

 

Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

 

“Anh phản bội và gia đình. Tiền và gia đình, tôi phải giữ lại ít nhất một thứ. Nếu tự giác ra đi với hai bàn tay trắng, tôi sẽ cân nhắc việc ly hôn, để và tiểu tam đến với nhau.”

 

“Tất nhiên, cũng có thể suy nghĩ thêm, dù sao thì người mang thai là tiểu tam, không phải tôi, tôi không vội.”

 

Dư Quân khẩy:

 

“Cô muốn có con lắm mà, có sinh đâu. Cô chỉ là đang ghen tị thôi, ghen tị khiến tâm lý trở nên méo mó.”

 

Nghe , tôi cũng chẳng bận tâm. Bị vài câu cũng không tôi mất mát gì.

 

Nhưng những người hàng xóm công bằng kia thì không chịu nổi:

 

“Đồ khốn, ngoại mà còn dám mắng vợ. Cô ngốc, đừng ly hôn với hắn, kéo dài ra, để đứa con của tiểu tam sinh ra mãi mãi bị coi thường là con hoang.”

 

Dư Quân đã quen với việc nịnh bợ khi trợ lý giám đốc, ngoài sếp ra, ai gặp ta cũng đều xu nịnh. Giờ gặp phải huống này, ta chưa bao giờ thấy mình bị đối xử như .

 

Anh ta căm tức :

 

“Trần Lộ Lộ, giỏi lắm. Được thôi, tôi sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, hài lòng rồi chứ? Ngày mai đến cục dân chính.”

 

Anh ta xong rồi quay người định rời đi.

 

Tôi gọi với theo:

 

Anh ta quay lại, hằn học hỏi tôi có phải tôi đang muốn đổi ý không.

 

Tôi mỉm :

 

“Không phải đâu. Chỉ là, vừa sẽ ra đi với hai bàn tay trắng đúng không?”

 

“Quần áo trên người , kể cả đồ lót, đều là do tôi mua. Chắc không định mặc đi đâu chứ?”

 

07

 

Những người hàng xóm ầm lên, ánh mắt háo hức dõi theo Dư Quân, chờ đợi ta phải chịu nhục nhã.

 

Tôi là , thì hết mình, khi không còn nữa, nhất định sẽ trả đũa đến cùng.

 

Tôi cứ bình thản đứng đó, ta chờ đợi, đợi ta phải cởi hết đồ và lủi thủi ra khỏi đám đông.

 

Có người còn giơ điện thoại lên định quay phim.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...