Bà Mối Ánh Trăng [...] – Chương 3

Tôi không do dự nhận ngay bao lì xì dày cộm, ít nhất cũng có một vạn tệ.

 

Đó là tiền của gia đình tôi, và giờ một người phụ nữ khác đang dùng tiền của tôi để cảm ơn tôi vì đã giúp ấy kết nối với chồng tôi.

 

Cảm giác này thật không thể nào lố bịch hơn.

 

Giờ thì cá đã lớn, cũng đến lúc thu lưới rồi.

 

Tối hôm đó, khi Dư Quân về nhà, ta lấy cớ tôi lau nhà chưa sạch khiến ta trượt ngã rồi kiếm chuyện cãi nhau to với tôi.

 

Tôi biết ta cố chọc giận tôi để tôi giận dữ về nhà mẹ đẻ, rồi ta cũng chẳng cần đến đón tôi, sau đó thuận nước đẩy thuyền mà đề nghị ly hôn, để rồi trống chiêng rình rang đón tân nương về.

 

Cái gã đàn ông gian xảo này nghĩ rằng có thể dễ dàng đá tôi ra khỏi nhà mà không hề hấn gì, thật đúng là nằm mơ!

 

Ngôi nhà này chúng tôi mua sau khi kết hôn, gia đình ta không bỏ ra một xu nào, và tôi cũng không ít lần góp tiền trả nợ. Tại sao mỗi lần cãi nhau, tôi lại phải về nhà mẹ đẻ, còn ta thì thoải mái chiếm ngôi nhà lớn này?

 

Chị em hãy nhớ kỹ, khi cãi nhau, hãy như tôi sắp : đuổi đàn ông ra ngoài, tuyệt đối đừng dại dột về nhà mẹ đẻ, nhường không gian cho hắn.

 

Tôi đáp ứng mong đợi của ta, bước tới cửa, mở cửa ra và chỉ thẳng ra ngoài, lớn tiếng quát:

 

“Nhà này muốn ở thì ở, không muốn thì cút! Tôi lau nhà mà cũng lau sai à? Cút, cút, cút, đừng chướng mắt tôi nữa!”

 

Anh ta không ngờ rằng tôi lại đuổi ta đi, ngây ra trong một giây, rồi vơ lấy áo khoác và đi thẳng ra ngoài:

 

“Trần Lộ Lộ, đừng có mà hối hận!”

 

Tôi lạnh, nghe tiếng ta đóng cửa mạnh đến rung trời.

 

Quả nhiên, lòng tự tôn đã khiến ta tự nguyện cút ra khỏi căn nhà lớn này.

 

Ngay sau đó, điện thoại tôi nhận tin nhắn từ ta:

 

“Trần Lộ Lộ, chúng ta ly hôn đi.”

 

Sau bao nỗ lực, cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch chiến quả.

 

Anh ta sẽ không nghĩ rằng ly hôn là chuyện dễ dàng đâu, đúng không?

 

Không vắt kiệt ta một lượt, tôi không phải là Trần Lộ Lộ.

 

05

 

Ngày hôm sau, sau khi ta dứt áo ra đi, tôi lập tức gọi người đến thay khóa cửa.

 

Linh Thanh Thanh nhắn tin trên WeChat chia sẻ với tôi rằng Dư Quân đã đưa ấy đến bệnh viện để lập hồ sơ và kiểm tra thai kỳ, rằng Dư Quân rất trẻ con, không thể tưởng tượng ta sẽ là một người đàn ông gia đình như thế nào sau này.

 

Cô ấy còn chụp ảnh căn nhà lớn của Dư Quân và chia sẻ với tôi, rằng đã chuyển vào sống chung với ta.

 

Mẹ chồng tương lai của ấy rất tốt, giờ đã đến ở cùng để chăm sóc cho ấy.

 

Dư Quân lấy đâu ra căn nhà thứ hai chứ, căn nhà đó là ta đi mà thôi.

 

Không biết khi nào Linh Thanh Thanh phát hiện ra nhà đó là nhà , ta sẽ phản ứng thế nào.

 

Cô ấy vẫn tiếp tục chia sẻ niềm hạnh phúc với tôi, thậm chí còn hỏi:

 

“Chị Lộ Lộ, chị có kinh nghiệm, có phải đàn ông con thì đều là những người chồng tốt không?”

 

Tôi đáp: “Có thể lắm, nên nhất định phải nắm chắc người đàn ông mang lại hạnh phúc cho .”

 

Cô ấy lại :

 

“Chắc kiếp trước em đã cứu cả dải ngân hà nên dù tiểu tam bao nhiêu năm vẫn có cái kết hạnh phúc như thế này. Thực lòng mà , bây giờ em chẳng còn tin vào nhân quả báo ứng nữa.

 

“Chị không biết đâu, hồi trước em bị chính thất của kim chủ phát hiện, trong lúc xô xát em đã đẩy ta đến sảy thai. Có một thời gian dài em luôn gặp ác mộng, lo lắng con mình cũng sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Không ngờ rằng Dư Quân lại trân trọng mẹ con em như thế, giờ em mới yên tâm .”

 

“Tôi đã gì để khiến ta tin tưởng đến mức nhiều lần kể cho tôi nghe về việc mình từng là tiểu tam thế này?”

 

Rõ ràng, tôi sẽ phải phụ lòng tin tưởng của ta.

 

Đang chuyện thì đột nhiên tôi nhận cuộc gọi từ Dư Quân, ta hỏi dồn:

 

"Trần Lộ Lộ, cái gì ? Tại sao lại thay ổ khóa cửa nhà?"

 

Không phải ta đang nghỉ việc để đưa Linh Thanh Thanh đi khám thai ở bệnh viện sao? Sao lại biết tôi đã thay khóa cửa?

 

Chắc là...

 

Tôi còn chưa kịp gì, Dư Quân tiếp tục quát:

 

"Mẹ đến đưa giấy thỏa thuận ly hôn, mau mở cửa đi."

 

Thì ra là mẹ chồng đến. Bà ấy luôn tự tiện đến nhà mà không bao giờ thông báo trước, như thể việc báo trước sẽ khiến bà ấy khó chịu . Lần này, không có chìa khóa, bà phải về tay trắng, cũng đáng đời.

 

Tôi thản nhiên rằng tôi đang ở chỗ , không mở cửa , rồi cúp máy.

 

Ngay sau đó, Dư Quân lại gọi tiếp:

 

"Trần Lộ Lộ, công việc của có đàng hoàng không? Mau về mở cửa đi, đừng để mẹ đứng đợi ngoài trời nắng."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...