Tôi vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa trả lời qua loa:
"Ừm, cũng ổn, thu nhập chủ yếu là từ hoa hồng."
"Như thì không ổn định đâu, Lộ Lộ, em nên có kế hoạch nghề nghiệp lâu dài, lỡ sau này em không dựa vào thì phải sao?"
"Em vẫn luôn công việc có hoa hồng mà? Nếu tính ra thì em kiếm cũng không kém . Còn gì gọi là sau này không dựa vào ?"
Anh ta hơi lúng túng, quay đi không dám thẳng vào tôi:
"Ý là... khụ khụ... ví dụ như bị sa thải hay gì đó..."
Trong đầu tôi nghĩ, tốt nhất là bị sa thải thật.
Có lẽ giờ ta vẫn đang tự cảm thấy mình là một người tốt, trước khi bỏ rơi tôi, còn ra vẻ tử tế khuyên bảo đôi lời.
Tôi dừng việc đang , mỉm hỏi ta:
"Chồng à, chúng ta sẽ ly hôn chứ?"
Anh ta lúng túng tìm kiếm điều khiển tivi trên bàn trà, miệng lẩm bẩm:
"Hả, điều khiển đâu rồi nhỉ, em có thấy không?"
Đàn ông luôn như , khi không muốn trả lời một câu hỏi, họ sẽ giả vờ như không nghe thấy rồi đánh trống lảng sang chuyện khác.
Nhưng tôi đã có câu trả lời.
Và ta, cũng sẽ nhận tất cả những gì ta đáng nhận.
03
Dư Quân dựa vào đầu giường, thoải mái trò chuyện trên mạng xã hội, miệng tươi như sắp lên đến trời.
Thi thoảng ta lại bật ngốc nghếch.
Còn tôi, vẫn đang căng thẳng thêm giờ, từng câu từng chữ hướng dẫn Linh Thanh Thanh về cách nhắn tin với Dư Quân.
Dư Quân là người mà tôi hiểu rất rõ từ trong ra ngoài, dĩ nhiên tôi biết phải thế nào để kích thích ta.
Cụ thể là, Linh Thanh Thanh chụp lại một câu của Dư Quân rồi gửi cho tôi, sau đó tôi sẽ nhắn một câu đáp lại theo kiểu mà Dư Quân thích, và Linh Thanh Thanh chỉ việc sao chép lại câu đó và gửi đi cho ta.
Linh Thanh Thanh vừa gửi ảnh chụp màn hình vừa khen ngợi tôi:
“Chị Lộ Lộ, chị thật sự quá tuyệt vời, dịch vụ VIP của các chị quá tận tâm. Nếu em và Dư Quân thành đôi, em nhất định sẽ giới thiệu thêm nhiều khách hàng cho chị.”
Thật ra, tôi không phải lúc nào cũng phục vụ tất cả khách hàng VIP chu đáo như thế này.
Còn Dư Quân, người đang hạnh phúc như thể đang chìm đắm trong bên cạnh tôi, chắc đến c.h.ế.t cũng không biết rằng người thực sự trò chuyện với ta chính là tôi.
Cảm giác lừa gạt ta như một kẻ ngốc này phần nào giúp tôi xoa dịu sự tức giận vì bị phản bội.
Dư Quân ngớ ngẩn rồi bất ngờ tiến lại gần tôi:
“Vợ ơi, em đang gì thế?”
Tôi vội nghiêng nhẹ điện thoại, nhờ màn hình chống trộm mà ta chỉ thấy một màn hình đen bóng loáng.
Rõ ràng chính ta đang ngoại , mà lại khiến tôi cảm thấy như mình đang điều mờ ám.
Tôi giả vờ tỏ vẻ mệt mỏi:
“Còn gì nữa? Làm thêm thôi. Mấy người ăn bằng hoa hồng như em lúc nào cũng phải chăm sóc khách hàng.”
Anh ta nịnh nọt:
“Vợ vất vả quá. Ngày mai em có thời gian giúp chọn một cái túi không? Anh có một khách hàng nữ, sếp bảo mua một cái túi đẹp tặng ấy, không biết con thích túi kiểu gì. Em chọn giúp nhé.”
Xem ra cuộc trò chuyện hôm nay cũng không uổng công, tiến triển nhanh đến mức ta đã muốn mua túi hiệu tặng Linh Thanh Thanh rồi.
Tôi hờ hững:
“Không rảnh đâu.”
Thảo nào ta có thể trợ lý giám đốc, tôi thật khâm phục sự trơ trẽn của ta. Không chút xấu hổ khi cầu vợ hiện tại đi chọn túi hiệu cho vợ sắp cưới. Là một người ăn lấy hoa hồng, tôi cũng không dám trơ trẽn đến mức đó.
04
Không lâu sau, Linh Thanh Thanh đã nhận chiếc túi hiệu mà Dư Quân gửi tặng. Kiểu dáng của nó y hệt chiếc túi tôi mua tháng trước.
Cô ấy rất vui mừng, hỏi ý kiến tôi rồi sau hai ngày nhẫn nhịn, cuối cùng cũng chịu nửa đẩy nửa kéo mà đi khách sạn với Dư Quân.
Một khi ranh giới bị vỡ, mọi thứ sẽ ngày càng vượt tầm kiểm soát. Dư Quân bắt đầu ba ngày thì hai lần không về nhà.
Vài ngày sau, ta lấy cớ đi công tác, và liền một mạch không về nhà trong nửa tháng.
Thỉnh thoảng về nhà, ta cũng bắt đầu kiếm cớ cãi nhau với tôi, chiến rồi chiến tranh lạnh.
Gần một tháng sau, Linh Thanh Thanh thông báo với Dư Quân rằng ấy đã mang thai, hỏi khi nào ta có thể kết hôn.
Hai ngày sau, Linh Thanh Thanh đến đưa kẹo cưới, rằng ấy đã đồng ý lời cầu hôn của Dư Quân, cảm ơn công ty chúng tôi vì đã giúp tìm một người chồng tốt như .
Cô ấy còn đưa cho tôi một bao lì xì lớn, nhét vào tay tôi:
“Chị Lộ Lộ, chị nhất định phải nhận đấy. Nếu không có chị, sao em có thể lấy một người chồng tốt như thế này? Dư Quân giàu có lại hào phóng, nên chị cứ nhận không phải ngại gì cả.”
Cô ấy còn cảm thán:
“Hồi trước, khi theo một ông chủ khác, vợ ông ta quản lý rất chặt, mua gì cho em cũng phải lén lút, không thể nào như Dư Quân, muốn tiêu tiền cho em bao nhiêu cũng .”
Bạn thấy sao?