Lý Hạc Huyên nhún vai, mặt mũi vô tội.
“Không có đâu ạ, bác con ở nước ngoài một quản lý siêu giỏi để thay mặt điều hành công ty. Sau khi ba mất, năm thứ hai là công ty con lên sàn luôn rồi đó.”
Tôi trố mắt nó, không hiểu nổi.
“Vậy con có sở thích đặc biệt gì mà nhất định phải sống ở cái chỗ này?”
Tôi lắc vai nó, năn nỉ nó đừng kiểu đó với mẹ.
Bởi vì suốt một ngày trời chạy quanh tìm nó, tôi và Lý Tri Hành đầu tóc bù xù, người ngửi như sắp bốc mùi, chỉ mong về biệt thự lớn tắm gội sạch sẽ.
Lý Hạc Huyên ngượng ngùng chỉ vào góc nhà vừa là bếp vừa là nhà tắm.
“Con cho học nghèo mà nhà mình từng tài trợ ở, hay là ba mẹ tạm thời dùng chỗ này tắm tạm nhé…?”
Tôi và Lý Tri Hành đứng hình tại chỗ.
Tôi chồng, nghi ngờ hỏi lại như sợ mình nghe nhầm.
“Chồng à, có phải em quên tiếng Trung không? Con mình nó là nó tặng biệt thự cho người khác ở…”
3
Hai vợ chồng tôi bắt đầu màn “phối hợp vợ chồng” đỉnh cao, cho đứa con trai lâu ngày không gặp biết thế nào là giáo dục bằng .
Tôi nằm trên cái giường ọp ẹp chất đầy tất cả các loại vớ thối rồi bật khóc:
“Lý Hạc Huyên, mẹ thà đẻ cục xá xíu còn hơn đẻ ra con!”
Lý Hạc Huyên quay sang ba nó đang quỳ cạnh, chọt nhẹ một cái.
“Ba, người ta nam tử hán không quỳ gối dễ dàng, ba đúng là có khí phách!”
Lý Tri Hành cố nhịn cơn giận, nghiến răng nghiến lợi:
“Con mới biết mẹ con hôm nay sao?”
Quả nhiên, tôi đang khóc chuyển sang mắng chồng.
Tôi túm đống vớ thối của con trai, ném hết lên người chồng rồi gào khóc:
“Anh mới là nguồn cơn của mọi tội ác, dựa theo nguyên lý âm dương triệt tiêu thì chính vì quá thông minh nên em mới đẻ ra cục xá xíu này!”
Lý Tri Hành dỗ mãi, cuối cùng nắm tay tôi rồi thề thốt:
“Con heo này sau này để lo, tuyệt đối không để em phải lo thêm lần nào nữa!”
Tôi vừa nức nở, vừa quanh cái phòng này, cảm thấy mình sắp chết ngạt vì hít phải quá nhiều nấm mốc từ vớ thối.
Nước mắt lại tuôn ra, tôi nghiến răng thề:
“Trọng sinh trở lại, tôi nhất định phải lấy lại tất cả những gì thuộc về mình!”
Theo lời khai của con trai.
Cô năm xưa nhà tôi từng tài trợ giờ học cùng lớp với nó.
Trước khi nhập học, ta đến tìm nó cầu xin.
Vì sợ bị học chê vì gia cảnh, nên không muốn ở ký túc xá, năn nỉ con trai tôi giúp tìm chỗ ở.
Kết quả, thằng con dại của tôi liền dẫn ta tới ở luôn trong biệt thự nhà mình.
Có lẽ ta cũng không ngờ chỉ một câu nhờ vả lại đổi cả một căn biệt thự.
Nhìn thấy con tôi có phần ngây thơ, ta tiếp tục mặt dày mở lời.
Nói rằng ba mẹ ta cả đời chưa từng sống trong nơi tốt như , muốn đón họ đến ở chung để báo hiếu.
Và đúng như tôi đoán, cục xá xíu nhà tôi lập tức đồng ý.
Kết quả là, vừa dọn vào, nhà người ta liền bảo nhà có con , sống chung mái nhà với con trai thì không tiện.
Lý Hạc Huyên liền tự dọn dẹp hành lý, để lại thẻ đen của mình, chuyển đến căn hộ gián siêu nhỏ này.
Kể đến đây, nó còn ra vẻ tự hào.
“Ba mẹ à, sau khi hai người mất, con cũng gọi là tiếp tục truyền thống tích đức của gia đình mình.”
Sau khi đã quen với tư duy “khác người” của nó, tôi giơ ngón cái.
“Nhường biệt thự nhà mình cho người ta ở để hiếu thảo với cha mẹ người ta, còn ba mẹ ruột thì sống chen chúc trong phòng mười mét vuông.”
“Con đúng là đại hiếu tử, hiếu đến mức bá đạo luôn đó.”
Ba nó thì đã không thể chịu nổi nữa, bắt đầu gọi video cho ông đang ăn bên nước ngoài.
Đối phương hiển nhiên tưởng gặp phải lừa đảo, liền dùng đủ loại “lời chúc” đầy mùi chim chóc hoa lá để chờ cả họ nhà chúng tôi.
Mãi đến khi Lý Hạc Huyên bước ra, quét mặt xác thực thân phận.
“Chào bác ạ…”
Ông bên kia sững người, im lặng vài giây rồi gầm lên dữ dội.
“Vì sao các người có thể trẻ lại như chứ?! Hồi đó tai nạn xe xảy ra ở đâu nhỉ? Tôi cũng muốn tới đó một chuyến!”
Vì hình đặc biệt, chúng tôi thật sự không có thời gian mà trò chuyện khách sáo.
May mắn là, ít nhất thì công ty cũng đã trở lại trong tay người nhà mình.
Bạn thấy sao?