Bà Mẹ Chồng Quyến [...] – Chương 3

Tôi thuận thế ngồi xuống bên cạnh.

“Đây là kế hoạch doanh nghiệp của tôi.”

Từ nhỏ tôi đã quen với thế giới kinh doanh, cha mẹ tôi khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, đưa sự nghiệp gia đình ra quốc tế.

Đáng tiếc, họ qua đời quá sớm trong một vụ tai nạn xe hơi.

Bành Dịch Thiên còn chưa kịp lên tiếng, người bên cạnh đã ồn ào.

“Oa, đây là người đầu tiên trong tối nay ngồi cạnh Thiên ca!”

“Thiên ca, ai đây? Giới thiệu đi nào!”

Bành Dịch Thiên lười biếng liếc tôi, thản nhiên đáp: “Kẻ thù.”

Tôi gượng.

“Tiểu Bành tổng, oan cho tôi rồi, chúng ta là đối tác cơ mà.”

Anh ta hờ hững : “Muốn tôi xem kế hoạch của ? Vậy uống hết số rượu trên bàn đi.”

Tôi bàn đầy chai rượu, đầu óc tê dại.

Từ trước đến nay, tôi chưa từng uống rượu.

“Được đấy, là biết tửu lượng không tồi!” Đám ta hò reo cổ vũ.

Đến chai thứ bảy, tôi cảm thấy dạ dày như muốn nổ tung.

“Còn hai chai nữa.”

Tôi cắn răng nuốt xuống, cả người bắt đầu nóng ran.

“Tiểu Bành tổng, bây giờ chúng ta có thể hợp tác rồi chứ?”

Bành Dịch Thiên cầm lấy bản kế hoạch của tôi, lật qua vài trang.

“Ồ, không hứng thú.”

Nói xong, ta tiện tay vứt bản kế hoạch sang một bên.

Cơn giận bốc lên đến tận đỉnh đầu.

“Tiểu Bành tổng, giỡn người khác thì chẳng thú vị chút nào.”

Anh ta nhạt.

“Tôi chỉ hứa là sẽ xem bản kế hoạch, chứ đâu có sẽ hợp tác?”

Tôi nhặt lại bản kế hoạch của mình, lạnh.

“Không hợp tác thì thôi! Với kiểu công tử ăn chơi như , Bành Thị sớm muộn gì cũng suy tàn!”

Nói xong, tôi quay người bỏ đi.

Cơn đau đầu khiến tôi chẳng muốn về nhà, đành tìm một khách sạn gần đó ở tạm qua đêm.

Chỉ còn một ngày nữa là đến cuộc họp cổ đông.

Mà tôi vẫn chưa có quân bài chắc thắng trong tay.

Sáng hôm sau, khi tôi đến công ty, Lưu Cầm đang ngồi trong phòng họp, vui vẻ với em trai bà ta – Lưu Minh.

Thấy tôi, bà ta lập tức buông lời mỉa mai.

“Ôi chao, đây chẳng phải là tổng giám đốc Lâm sao? Nghe giờ có thể một mình chống đỡ cả công ty rồi?”

Tôi không thèm đáp lời.

Cuộc họp bắt đầu, tôi đứng dậy.

Giờ phút này, tôi chỉ có thể đánh cược vào số phận.

Tôi hít một hơi sâu, dõng dạc tuyên bố.

“Hôm nay, tôi có một thông báo quan trọng.”

Lưu Cầm khoanh tay, vẻ mặt đầy khinh bỉ.

“Tôi quyết định rời khỏi tập đoàn Triều Dương và tái lập tập đoàn Lâm Thị.”

Phòng họp lập tức xôn xao.

“Lâm Thị?” Một người kinh ngạc.

“Là tập đoàn Lâm Thị từng niêm yết trên sàn chứng khoán và vươn ra quốc tế?”

Nghe , Lưu Cầm lớn.

“Mày tưởng mình là ai? Dám vào cái tên Lâm Thị sao?”

Tôi về phía các thành viên hội đồng quản trị.

“Mọi người có ý kiến gì không?”

Nụ trên mặt Lưu Cầm cứng đờ.

Xung quanh bỗng vang lên hàng loạt tiếng mạnh mẽ.

“Chúng tôi theo đại tiểu thư!”

Bà ta sững người.

“Các người vừa gọi nó là gì?”

Một thành viên hội đồng quản trị đứng lên, lạnh lùng .

“Bà không biết sao? Nếu không có đại tiểu thư, nhà họ Tôn đã chẳng thể có ngày hôm nay.”

“Bà tưởng bà là ai? Nếu không nể mặt Tuyết Tình, chúng tôi đã chẳng đầu tư vào đây!”

Họ lần lượt đứng dậy, bước về phía tôi.

Lưu Cầm trố mắt tôi, hai hàng lông mày cau chặt lại.

“Mày là đại tiểu thư nhà họ Lâm Không thể nào! Điều này không thể nào!”

Lưu Minh vội vàng đứng lên, cố trấn an chị mình.

“Chị, đừng sợ. Nhà họ Tôn đã xuống dốc, tài chính cạn kiệt. Cô ta sao có thể tái lập Lâm Thị?”

“Hơn nữa, nếu bọn họ rời đi, cả công ty sẽ sụp đổ. Đến lúc đó, họ có gì để ăn?”

Lời của hắn chính là điều tôi lo lắng nhất.

Tôi vốn định hợp tác với Bành Thị, bây giờ…

Lưu Minh bất ngờ mở cửa phòng họp, lớn tiếng kêu gào.

“Nhà họ Tôn có phản đồ!”

“Chị tôi đã dâng hiến tất cả cho con dâu, không ngờ nó lại lợi dụng sơ hở để phản bội công ty! Giờ nó muốn hủy nhà họ Tôn, để mọi người phải chết đói!”

“Lâm Tuyết Tình, chúng tôi đã lầm rồi!”

Những lời này như châm ngòi lửa giận.

Cả công ty trở nên náo .

Bên ngoài, từng đám người bắt đầu vây lại, gõ mạnh vào vách kính, lớn tiếng mắng chửi.

Nhìn thấy thế này, Lưu Cầm đắc ý hất cằm.

“Sao rồi, Lâm Tuyết Tình? Cô còn dám đấu với tôi không?”

Lưu Minh cũng nham hiểm.

“Cô thấy chưa? Cô có là đại tiểu thư nhà họ Lâm thì sao? Đã vào nhà họ Tôn rồi, thì phải nghe lời!”

“Nhanh thu hồi lại lời của mình, ngoan ngoãn xin lỗi đi!”

Móng tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay.

Tôi không cam tâm.

Tôi đã dành cả thanh xuân dốc hết sức lực cho nhà họ Tôn.

Đến cuối cùng, lại bị đối xử như thế này sao?

Bên ngoài, tiếng ó ngày càng lớn.

“Nhanh lên, Lâm Tuyết Tình!”

“Đừng lằng nhằng nữa!”

Lưu Cầm khẩy, chờ đợi tôi cúi đầu.

Tôi há miệng định , chưa kịp lên tiếng, một giọng nam trầm ấm vang lên.

“Tập đoàn Bành Thị sẽ toàn lực ủng hộ tiểu thư Lâm tái lập Lâm Thị.”

Cả phòng họp lập tức im bặt.

Mọi ánh mắt đổ dồn ra cửa.

Bành Dịch Thiên khoác lên bộ vest chỉn chu, dẫn theo các thành viên cấp cao của Bành Thị bước vào.

Anh ta đi đến bên cạnh tôi, nhướng mày đầy thách thức.

Lưu Cầm bước lên, nheo mắt ta.

“Chẳng phải mày là thằng trai bao mà Lâm Tuyết Tình bao nuôi sao?”

Rồi quay sang tôi, giễu cợt.

“Lâm Tuyết Tình, bí quá hóa liều, tìm một thằng trai bao đến diễn trò à? Ha ha ha!”

Lưu Cầm và Lưu Minh lên.

Những kẻ đứng ngoài xem kịch cũng theo.

Tôi siết chặt nắm tay, chằm chằm vào bọn họ.

Bành Dịch Thiên khẽ hừ lạnh, giọng điệu lười biếng lại mang theo sự uy hiếp chết người.

“Từ giờ trở đi, tập đoàn Bành Thị sẽ dùng mọi biện pháp để đối phó với công ty của bà.”

“Tin tôi đi, không lâu nữa, công ty của bà sẽ sản.”

“Mày là cái thá gì? Dám nguyền rủa nhà họ Tôn của tao?” Giọng Lưu Cầm the thé vang lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...