Ba Lần Xem Mắt, [...] – Chương 9

“Không sao rồi, sư phụ đã cầm máu và cho ấy uống thuốc.”

Tôi lảo đảo bước vào chính điện, thấy sư phụ ngồi trên bậc thềm trước điện, mắt về những đám mây phía chân trời.

Tôi cúi mình hành lễ thật cung kính: “Sư phụ.”

“Uống trà trước đi.” Sư phụ chỉ vào bậc đá bên cạnh mình, một chén trà nóng hổi đang yên lặng nằm ở đó.

Nhấp một ngụm, không nóng, nước trà trôi xuống cổ họng khiến tôi dễ chịu hơn nhiều.

“Con thấy mây phía chân trời kia giống cái gì?”

Sư phụ là người như đấy. Khi ông hỏi về mây, chắc chắn không phải đang hỏi về mây, không biết có phải những người có tu vi cao đều thích mấy câu kỳ quặc như thế hay không.

Quan sát một hồi, tôi trả lời thật lòng: “Giống cái… rắm.”

Sư phụ lắc đầu: “Con đấy, con đấy, cả đạo quán này chỉ có ngươi là trả lời câu đó.”

“Vậy sư phụ thấy giống gì?”

“Giống cái rắm, cái con vừa thả ra.”

Tôi ngớ người, không rõ sư phụ đang mỉa mai tôi hay thật sự nghĩ .

Tôi không vội hỏi trạng của Đào Đoá, vì sư đệ ấy không sao thì chắc chắn là không sao. Thay vào đó, tôi hỏi điều khiến tôi thắc mắc nhất:

“Sư phụ, tà vật đó vẫn còn trong cơ thể Đào Đoá, người chắc chắn có thể cảm nhận . Tại sao, tại sao con không thể nó?”

17

“Sát vật đó đang bảo vệ ấy đấy. Ta đã xem qua vết thương, nếu không phải nó đẩy bật cây trấn ma chùy, thì ta đã không sống đến lúc đưa về sơn môn.”

Kết quả này nằm ngoài dự đoán của tôi.

Hôm đó, vào phút cuối, sát vật dừng tác dùng móng vuốt tấn công. Tôi nghĩ là do Đào Đoá rất quan trọng với nó, nên lúc đó không thể nó, không ngờ, hóa ra nó lại đang bảo vệ ấy.

“Nhưng điều này liên quan gì đến việc con không thể nó?”

Sư phụ quay người lại, ánh mắt sắc bén:

“Nếu có thể nó, con sẽ chứ?”

Tôi không ngần ngại: “Sẽ !”

Sát vật người chính là người. Đừng là bảo vệ một người mà mấy người khác, dù là bảo vệ nhiều người mà chỉ một người, miễn là người đó vô tội, cũng không .

“Vậy thì tốt! Chiếc đỉnh này con giữ lấy, lần sau sát vật xuất hiện, dùng đỉnh để trấn sát nó.”

Sư phụ đưa tôi một chiếc đỉnh. Chiếc đỉnh bằng ngọc, rất nhỏ nhắn, cao chừng ba đến bốn centimet, thân đỉnh xanh biếc, chân đỉnh có màu đỏ sẫm, giống như đã thấm đẫm máu.

“Sư phụ, người vẫn chưa tại sao con không thể nó?”

Sư phụ không trả lời, tiếp tục về đám mây nơi chân trời.

“Gần đây còn nữ quỷ nào đến tìm con đòi con chồng không?”

Tôi gãi đầu, không hiểu sao sư phụ lại bất ngờ kéo câu chuyện sang hướng này. Nói chuyện với những người cao nhân như ông đúng là mệt mỏi.

“Không còn nữa. Sao có thể ngày nào cũng gặp âm đào hoa chứ?”

“Vậy con có biết tại sao con lại gặp âm đào hoa không?”

“Con biết. Từ nhỏ sư phụ đã với con rồi, con bẩm sinh thiếu một hồn, dương khí yếu, âm khí nặng, dễ thu hút tà vật.”

Sư phụ thở dài: “Đừng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh đó, quan trọng là con phải tìm lại hồn bị thiếu kia, nếu không, con không sống lâu đâu.”

Thiếu một hồn tức là thiếu một hồn, phải đi đâu mà tìm?

Từ khi tu đạo đến nay, tôi chưa từng nghe về pháp thuật nào như . Đôi khi có nghe đồn tà đạo có cách luyện hồn phách, cũng chỉ là nghe , chẳng ai từng thấy qua.

Tôi đâu thể bỏ ngày tháng yên ổn để chạy vào rừng sâu núi thẳm gọi hồn suốt ngày chứ?

“Sư phụ… cha à, người vẫn chưa tại sao con không sát vật đó.”

“Bây giờ chưa thể cho con biết, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của con. Đợi đến khi con dùng đỉnh nó, con sẽ tự biết thôi.”

18

Lần tiếp theo thực hiện trận pháp là mười ngày sau, khi Đào Đóa đã hồi phục gần như hoàn toàn.

Địa điểm là ở Đạo môn, các pháp khí đều do các sư huynh đệ cung cấp.

Đạo môn vốn đã trang nghiêm, lần này lực lượng trấn áp tà vật mạnh gấp trăm ngàn lần so với trước.

Hơn nữa, sư phụ còn giao cho tôi Ngọc Đỉnh, không có lý gì lại không hàng phục .

Ngày phép, sư phụ từ xa tôi một cái rồi dặn dò các sư huynh đệ không can thiệp, để tôi tự mình xử lý.

Tuy không hiểu ý tứ của ông già này là gì, chắc không đến mức để mặc tôi bị tà vật chết mà không cứu chứ.

Vẫn là vào lúc nửa đêm.

Bên tai lờ mờ vang lên tiếng tụng kinh, đó là các sư huynh đệ đang niệm kinh hộ pháp cho tôi.

Tà vật vừa lộ diện, tôi lập tức lấy Ngọc Đỉnh ra, muốn kết thúc nhanh chóng.

Ánh trăng chiếu lên Ngọc Đỉnh, miệng đỉnh tựa như chứa một hồ nước trong vắt, gợn sóng lấp lánh, đẹp vô cùng.

Từ ánh nước tỏa ra một luồng khí lạnh, tà vật đông cứng tại chỗ, không thể cử .

“Quá đỉnh!”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...