Ba Lần Xem Mắt, [...] – Chương 7

“Chẳng phải tại trước đó gọi tôi là chó sao?”

Tôi búng một cái vào trán ấy: “Cô không bừa mấy chuyện coi bói thì tôi đã chẳng mắng .”

“Hả? Tôi không biết coi bói mà.”

Tôi và Đào Đoá liếc nhau, cùng nhận ra điều bất thường.

“Khi mình bắt đầu đi xem mắt, chẳng phải đều do cậu coi bói giúp mình sao?” Đào Đoá ngơ ngác Nhậm Doanh Doanh.

“Cậu ? Mình hoàn toàn không biết coi bói, cũng chưa từng coi giúp cậu.”

“Cậu đừng mình sợ, là cậu quên hay sao?”

“Mình thật sự không biết! Mình đã bao giờ coi cho cậu đâu?”

Tôi không gì, lặng lẽ nghe cuộc đối thoại của hai người.

Đào Đoá không cần thiết phải lừa tôi, nếu Nhậm Doanh Doanh không biết coi bói, người coi bói chắc chắn là... đứa trẻ bám trên lưng ấy.

Thật ra đứa trẻ đó cũng không biết, hoặc có biết không thật.

Chỉ cần với Đào Đoá rằng bát tự của ấy không hợp với tất cả đối tượng xem mắt là .

Điều này có nghĩa, vấn đề then chốt nằm ở chính Đào Đoá.

Nhậm Doanh Doanh sau khi bị tôi điểm trúng một ngón tay, tà vật không tìm ấy nữa.

Nhưng Đào Đoá, chỉ vài phút sau lại bị quấy nhiễu, điều này cũng chứng minh Đào Đoá là trung tâm của vấn đề.

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ mải mê, chiếc bùa hộ thân trước ngực Đào Đoá vỡ tan.

Nó lao đến cắn vào cổ Nhậm Doanh Doanh.

12

“Muốn chết à!”

Tôi dùng ngón trỏ thấm nước, vẽ một lá bùa “ ngục” trong không trung, đẩy lòng bàn tay về phía Đào Đoá. Lá bùa đánh mạnh lên ngực ấy, chỉ khiến thứ kia lung lay một chút.

Tôi sững người, lập tức rạch đầu ngón tay, dùng tinh huyết để vẽ lại.

Một làn khói đen bốc lên, tà vật kia vẫn không có ý định rời khỏi Đào Đoá.

“Chết tiệt! Rốt cuộc là thứ gì đây?”

Không còn để ý hình tượng, tôi cắn vào đoạn cổ tay cách một tấc, máu tươi trào ra, ánh lên một tầng vàng nhạt, thẳng hướng bắn về phía Đào Đoá.

Một tiếng thét thảm thiết vang lên, kèm theo đó là mùi khét cháy xộc vào mũi. 

Cuối cùng, nó chạy thoát.

Nhậm Doanh Doanh thực sự bị dọa đến ngơ ngác, vừa bò vừa lết, thu mình vào lòng tôi.

Tôi nâng cằm ấy lên, may mà chỉ bị cắn xước chút da, không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Đào Đoá đứng đờ ra tại chỗ, ánh mắt Nhậm Doanh Doanh đang hoảng loạn, đầy vẻ mơ hồ.

“Thưa quý khách, các vị đây là…”

Nhân viên phục vụ nghe tiếng hỗn loạn trong phòng liền vào kiểm tra, cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ.

“Không sao, không sao, không sao, chúng tôi đang quay video ngắn thôi. Chúng tôi là streamer, giỡn chút ấy mà. Anh xem kìa, camera ở chỗ đó.”

Tôi bừa bãi chỉ một hướng, vừa vừa đẩy nhân viên ra khỏi phòng.

Sau đó, tôi thở dài một hơi thật sâu, buột miệng chửi thề.

Chuyện này, còn khó giải quyết hơn tôi tưởng tượng.

13

Nếu tà vật đó không có mối quan hệ thân cận gì với Đào Đoá, thì khả năng xảy ra rất nhiều.

Ví dụ, đi đường vô đá phải một cái bình vỡ, đúng lúc đó lại là nơi trú ngụ của tà vật.

Hoặc có thể đã phạm người mà tà vật coi trọng nhất.

Cũng có thể kiếp trước chuyện tổn đến tà vật này, v.v.

Tôi hỏi ý kiến của Đào Đoá:

“Con đường độ hóa không khả thi nữa, hay là mở đàn phép nhé?”

“Được thôi.”

“Nhưng có khả năng sẽ tổn đến mệnh cách của .”

“Không sao cả, sống chết còn không quan tâm, thì mệnh cách có đáng gì?”

Trong phút chốc, tôi cảm thấy ấy thật đáng thương.

Một người rất tốt, mà lại bị những chuyện như thế này đảo lộn, không thể yên ổn.

Nói chung, tà vật này nhất định phải trừ bỏ, dù có ảnh hưởng xấu cũng phải .

Nếu không, sau này nó chắc chắn sẽ bất lợi cho Đào Đoá, thậm chí còn ảnh hưởng đến những người xung quanh ấy.

Cô ấy có thể không bận tâm đến điều này, tà vật đã bắt đầu người, thì không có lý do gì để giữ nó lại.

“Được rồi, chủ nhật, đến nhà tôi.”

Nhà tôi nằm ở ngoại ô, là một căn nhà riêng biệt, xung quanh không có nhiều hàng xóm, rất tiện để phép.

Sân nhà tôi không quá rộng, tôi cắm cờ trận ở bốn góc, dùng chu sa vẽ trận pháp trên mặt đất, chỉ chờ tà vật xuất hiện.

Đào Đoá đến rất sớm, giữa trưa đã tới.

Thời gian phép là vào buổi tối, chúng tôi ngồi chuyện linh tinh.

“Làm phép xong, nó sẽ không bám lấy tôi nữa chứ?”

“Không dám đảm bảo, tỷ lệ thành công khoảng 80%. Tà vật này có chút lợi .”

“Ừm.”

Im lặng.

“Nếu thất bại, tôi sẽ chết à?”

“Có khả năng, không cao, dù sao tôi còn ở đây mà, nếu chết thì tôi chết trước.”

Im lặng…

“Này, tôi này, sau lần phép này... hay là... hay là chúng ta thử tìm hiểu nhau đi? Dù sao có tu vi, không sợ nó mà.”

Một câu tỏ bất ngờ khiến tôi đỏ mặt.

Kiểu tỏ thế này thật sự có chút gấp gáp.

“Cũng không phải là không .”

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...