Bên cạnh ấy căn bản chẳng thiếu người theo đuổi.
Cô ấy nghĩ, nhân lúc ông cụ vẫn còn khỏe, kết hôn rồi sinh một đứa con, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cho ông.
Tâm trạng tốt lên, có khi ông cụ lại sống lâu hơn, phải không?
Thế là trong số những người theo đuổi, chọn một người thuận mắt nhất, chuẩn bị kết hôn lần nữa.
Nhưng người này còn thảm hơn, ngay trong ngày cưới đã mất mạng.
Lúc ném hoa cưới, các phù dâu tranh nhau quá dữ, đụng phải cột đèn nó đổ xuống, rơi thẳng lên đầu rể. Chú rể vừa bị đập vừa bị điện giật.
Đến khi có người chạy đi cúp cầu dao thì trên người ta đã bốc khói rồi.
Cô ấy cũng nghĩ thông rồi, đã muốn để ông cụ thấy thế hệ tiếp theo, chi bằng viết rõ trạng “khắc chồng” của mình lên trang web hẹn hò, ai mạng cứng thì đến.
Những thứ khác không quan trọng, nhất định phải xem bát tự của cả hai. Thật sự không hợp thì đừng người ta.
“Anh xem, có phải tôi là sao chổi không?”
Vừa kể lại chuyện cũ, Đào Đoá lại có chút men say, “Thật ra sau lưng tôi có gì đó, tôi sợ mà cũng không sợ. Số mệnh tôi đã thế này rồi, chết thì coi như xong, cũng chẳng có gì phải sợ cả.”
Tôi gật đầu: “Được thôi, mai tôi giúp xử lý một chút, không đảm bảo giải quyết , giữ mạng thì không thành vấn đề.”
Cô ấy phẩy tay, tự châm một điếu thuốc: “Nói về đi, chẳng phải cũng từng khắc chết ba người sao? Hình như là Tiểu Thúy gì đó.”
Tôi bật .
“Tiểu Thúy, Tiểu Đào và Tiểu Kiều, bị tôi khắc chết thì đúng, tôi đâu có họ là người.”
10
Tôi đây, số mệnh đào hoa, là “âm đào hoa”.
Nói thẳng ra là dễ thu hút nữ quỷ. Người ta không phải muốn tôi, chỉ là muốn ở bên tôi thôi.
Nhưng các em à…
Tôi là đạo sĩ! Nữ quỷ theo đuổi đạo sĩ, khác gì chuột đòi ngủ với mèo?
Gặp phải loại quỷ người thì còn dễ, dán lá bùa, thu hồn là xong chuyện.
Nhưng ba người đó lại là quỷ lương thiện.
Tôi nghĩ, thôi thì thỏa mãn tâm nguyện của họ, giúp họ buông bỏ chấp niệm, yên lòng mà đi đầu thai.
Nên tôi thử “sống chung” một thời gian.
Chữ “sống chung” này là chỉ sự hòa hợp, chứ không phải kiểu “hẹn hò”.
Nhưng lần nào cũng vì nhiều nguyên nhân khác nhau, khiến họ hồn phi phách tán, không chết tử tế.
Về lý thuyết, tôi và Đào Đoá là cùng một kiểu người.
Tất nhiên rồi, chuyện ba “đại ma đầu” kia không liên quan lắm đến câu chuyện hôm nay, nên tôi sẽ không mở rộng kể thêm.
Nếu muốn nghe thì để lại lời nhắn, sau này tôi kể riêng một bài.
Tôi xem bát tự của Đào Đoá, bốn trụ thuần dương. Đây không phải là mệnh khắc chồng, chỉ có thể rằng ấy có tính cách bướng bỉnh, không dễ bảo.
Theo cách của dân gian, chính là “ý chí mạnh mẽ, chủ kiến rõ ràng”.
Còn tôi thì bốn trụ thuần âm, bát tự vừa hay bổ sung cho ấy.
Nhắc lại lần nữa, mấy chuyện bát tự này là mê tín phong kiến, nghe cho vui thôi, đừng coi là thật, phải tin vào khoa học.
Đạo sĩ khuyên các tin vào khoa học, đã đủ thuyết phục chưa?
Nói thế để thấy rằng, ba người chồng trước của ấy mất mạng ly kỳ, chắc chắn không liên quan đến bát tự.
Ở đây còn có những nguyên nhân sâu xa khác.
Đây cũng là hướng điều tra chính của tôi trong thời gian tới.
Nhân một dịp, tôi gọi chị lần trước từng chỉ vào mặt tôi mà mắng, ba người ngồi trong quán cà phê, chuyện rõ ràng về nguyên nhân và hậu quả.
11
Bạn thân của Đào Đoá tên là Nhậm Doanh Doanh. Đúng , trùng tên với con của Nhậm Ngã Hành.
Dù sao thì lần trước tôi thấy đứa trẻ đó bám trên người ấy, nên điều tra phải bắt đầu từ ấy.
“Tôi hỏi bây giờ là hỏi cả hai người, các đều phải trả lời. Sau đó tôi sẽ hỏi từng người riêng.”
Hai người gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
“Các đã từng thai chưa?”
Đào Đoá lắc đầu, Nhậm Doanh Doanh nghĩ ngợi một chút, rồi cũng lắc đầu.
“Đã từng mang thai chưa?”
Hai người lại lắc đầu.
“Đã từng đến những nơi âm khí nặng chưa? Rừng liễu, nghĩa địa hoang trên núi sâu, miếu hoang, đền chùa đổ nát, đạo quán, cổ mộ, đều tính cả.”
Nhậm Doanh Doanh lắc đầu.
Đào Đoá giơ tay: “Nhà hỏa táng có tính không? Tôi đã đi ba lần.”
“Không tính, chỗ đó người qua lại nhiều, dương khí còn nặng hơn cả nhà tôi.”
“Vậy thì không.”
Tôi hỏi tiếp: “Đã từng tiếp với những đồ vật cổ xưa, mình không hiểu rõ, như đồ cổ, vật dụng cũ, đồ trang trí bằng gỗ liễu hay gỗ hoè, hoặc các loại bùa xin lung tung không?”
Vẫn là không.
“Vậy đã từng tham gia những nghi lễ linh tinh gì chưa? Chơi gọi tiên, triệu hồn đủ kiểu, từ Avatar đến Ultraman?”
“Anh trai ơi, hỏi thế tôi thấy sợ rồi đấy.”
Nhậm Doanh Doanh có vẻ thật sự hoảng, mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi.
“Sợ cái gì mà sợ, chẳng phải từng chỉ tay vào mũi tôi mà chửi sao?”
Bạn thấy sao?