Ba Lần Xem Mắt, [...] – Chương 4

6

Một nhà hàng khá sang trọng, trong phòng riêng, chỉ có tôi và ấy.

Phòng hơi nóng, vừa bước vào đã cởi áo khoác, để lộ dáng người đáng ngưỡng mộ.

“À này, tôi có một câu hỏi muốn hỏi , lần trước đã tôi ? Sao tỉnh dậy ấy như thành người khác, không còn cáu kỉnh nữa, mà còn vui vẻ hơn rất nhiều?”

Tôi đóng thực đơn lại, thầm nghĩ món ăn ở đây không hợp khẩu vị mình lắm:  “Cô cũng thấy rồi đó, chỉ chạm nhẹ vào trán ấy một cái.”

“Sao phải chạm vào ấy?”

“Sau lưng ấy có một đứa trẻ.”

“Hả?” Cô rùng mình, rõ ràng rất sợ, lục lọi tìm áo khoác mặc lại: “Anh... đừng dọa tôi chứ.”

“Tôi không dọa .”

“Nhưng... sao căn phòng này tự nhiên lại lạnh thế này?”

“Vì đứa trẻ đó giờ đang bám trên lưng .”

“Aaaa!” Một tiếng hét vang lên, xuyên qua cả căn phòng.

Đợi ấy hét chán, tôi đưa ngón tay cái nhẹ lướt qua đầu ngón trỏ, máu đỏ tươi như viên ngọc căng đầy, long lanh trong suốt.

Vừa chuẩn bị hành , nhân viên phục vụ bước vào, khiến tay tôi khựng lại giữa không trung.

“Thưa , nếu muốn hát, chúng tôi có phòng karaoke riêng, phòng này thì không .”

Hả?

Tôi và Đào Đóa đồng loạt quay sang ấy.

Tai kiểu gì thế, tưởng ấy đang lên tông hát à?

“Ra ngoài.”

Nhân viên phục vụ cúi đầu chào, lùi ra khỏi phòng.

Đào Đóa quay đầu lại, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng, hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống ai.

“Tách.” Giọt máu từ ngón tay tôi rơi xuống bàn, âm thanh rõ ràng vang lên.

Khuôn mặt ấy dần bao phủ bởi làn khói đen dày đặc, quầng mắt xanh tím rõ rệt, răng nanh lộ ra như muốn đâm thủng môi.

Một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, chạy đến tận đỉnh đầu.

Tiếng hét chói tai xoáy vào tai, tạo thành âm thanh vòm, khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề, ép chặt cả lồng ngực, tôi khó thở.

“Đạo sĩ! Đừng chuyện của ta, nếu không ta sẽ...”

Ngón tay tôi như tia chớp, chạm thẳng vào trán ấy: “Xéo mẹ đi! Dám đe dọa tôi à?”

Tai tôi lập tức yên tĩnh trở lại, Đào Đóa cũng trở về dáng vẻ xinh đẹp, đúng chuẩn mỹ nữ lạnh lùng, dễ chịu hơn hẳn.

Tôi theo bản năng đưa ngón tay trỏ vào miệng, máu tinh khí không thể để phí .

Cô ấy sờ sờ trán mình: “Tôi? Anh? Chuyện gì vừa xảy ra ?”

“Thôi nào, đừng như thể chúng ta say rượu rồi tỉnh dậy trong khách sạn. Cô còn chuyện gì không? Không thì tôi về đây.”

“Không, tôi... tôi bị sao ?”

“Bị thứ bẩn bám vào. Ban đầu nó bám , rồi chạy sang .”

“Giờ thì giải quyết xong rồi chứ?”

“Không chắc. Có khi chạm một cái là nó sợ chạy, có khi nó sẽ quay lại.”

Cô ấy nuốt khan mấy lần: “Có cách nào giải quyết triệt để không?”

“Có, phải thêm tiền.”

7

Gặp phải thứ bẩn thỉu này, bất kể có hợp với cách của đạo gia hay không, xử lý triệt để thực sự rất phiền phức.

Trừ khi cực kỳ xui xẻo, nếu bị thứ đó bám lấy thì chắc chắn có lý do.

Trong cuộc sống hàng ngày, những chuyện khó chịu thường xảy ra, lý thuyết nạn nhân có tội hoàn toàn không chấp nhận .

Câu “Sao nó lại bắt nạt cậu mà không bắt nạt người khác?” tuyệt đối là lời lẽ vô trách nhiệm.

Nhưng chuyện dính phải tà khí thì khác.

Thực sự cần phải suy nghĩ nghiêm túc xem tại sao nó lại bám lấy cậu mà không phải người khác.

Muốn giải quyết triệt để thì phải điều tra nguyên nhân, bắt đầu từ gốc rễ rồi mới tìm cách xử lý.

Mà việc này, kéo dài thì ít cũng phải nửa năm.

“Tiền không thành vấn đề. Giải quyết thế nào?”

“Haiz, một tuần nữa gặp lại xem sao. Nếu nó chạy thì tốt, còn không thì tính tiếp.”

“Được, ... gọi món đi.”

Bốn món, uống thêm chút rượu.

Nói tới rượu, thứ này thật sự thú vị.

Nó có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người xa lạ, thậm chí là những người vốn không hợp nhau, dịu bầu không khí ngượng ngập và tự sinh ra đề tài chuyện.

Trong huống bình thường, hai người ăn cơm mà không chuyện là điều dễ hiểu, bởi vì miệng còn đang bận.

Nhưng uống rượu vào thì khác, hình như trong vòng bán kính hai mét quanh bàn ăn, im lặng là điều bất hợp pháp .

Cũng không biết ấy uống say hay sao, mà bỗng dưng rất tích cực tìm chuyện để .

“Tại sao lần nào cũng dùng ngón trỏ để chạm vào người khác ?”

Tôi nuốt một miếng bánh.

“Bởi vì cần dùng đến tinh huyết ở đầu ngón tay.”

“Chỉ có máu ngón trỏ mới là tinh huyết sao?”

“Không phải, máu từ mười ngón tay đều tính.”

“Vậy tại sao lại dùng ngón trỏ?”

Có thể nhận ra, ấy thực sự hết chuyện để .

“Cô xem này, muốn lấy tinh huyết thì phải rách đầu ngón tay. Nếu dùng miệng cắn thì không đẹp, cũng không vệ sinh.

“Vậy nên hầu hết các đạo sĩ đều thích dùng móng tay cắt, ngầu hơn.

“Còn tôi, tay dài mà, ngón út thì không với tới. Ngón áp út dễ bị chuột rút, ngón giữa chạm người thì không lịch sự. Vậy nên chỉ còn ngón trỏ thôi.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...