Ba Lần Xem Mắt, [...] – Chương 2

Đầu tiên, tôi thêm ấy trên WeChat, ghi : “Hẹn hò từ trang Vừa Gặp Đã Yêu.”

Chấp nhận ngay lập tức.

“Gửi bát tự và ảnh qua đây.”

Giọng hơi khàn, âm sắc có chút trung tính, hơi khác với vẻ ngoài của ấy.

Thú thật, tôi khá thích kiểu tính cách này, thẳng thắn và không dài dòng.

Nghe có vẻ là người đã từng trải qua không ít buổi xem mắt.

Tôi theo, gửi bát tự và một tấm ảnh.

Đầu bên kia im lặng.

Năm phút sau, ấy nhắn lại:

“Xin lỗi, bát tự không hợp, tướng mạo không hợp, xóa nhau đi, cảm ơn.”

“Khoan đã!”

Tôi vội nhắn lại. Cảm giác này, thế nào nhỉ?

Giống như ra chợ mua khoai lang, vừa hỏi: “Chị ơi, khoai lang bao nhiêu một cân ?”

Chủ quầy lại cau mày, buông một câu: “Xin lỗi, khoai nhà tôi không thích hợp với cậu, không bán.”

Ai mà chẳng cảm thấy mình bị phạm chứ?

“Chị , tôi hỏi nhỏ chút nhé. Hẹn hò là ‘hẹn’ của hai bên đúng không? Sao đến lượt tôi lại nhanh thế này?

“Chẳng lẽ gói xem mắt của tôi là bản tốc hành? Hay tôi có lịch sử tín dụng xấu hả? Mới vào đã bị từ chối luôn?

“Ít nhất cũng cho tôi biết chút thông tin cá nhân chứ? Không gì khác, gửi bát tự của cho tôi cũng mà!”

Một bức ảnh và một dòng tin nhắn gửi tới.

Cô ấy để tóc ngắn, da trắng, đôi mắt to, còn đẹp hơn cả ảnh đại diện trên trang web hẹn hò.

Chỉ là biểu cảm hơi nghiêm túc, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Tôi xem bát tự, ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi, xem như là đồng lứa.

“Thế này đã đủ chưa? Xóa nhau đi, cảm ơn.”

Tôi lại vội vã ngắt lời.

“Ai là thầy bói ‘chó má’ tính bát tự cho thế? Bát tự chúng ta hợp nhau lắm đấy.”

3

Không phải tôi thô lỗ, mà từ trước đến nay tôi ghét nhất mấy kẻ vô dụng, chỉ biết đi lừa đảo khắp nơi.

Nếu chỉ vì kiếm tiền mà khuyên người ta điều tốt thì tạm chấp nhận , sẽ không thể tưởng tượng nổi chúng có thể ra những chuyện kinh tởm đến thế nào đâu.

“Mở miệng ra chửi người, đúng là có học thức ghê.”

“Không phải tôi chửi bậy, mà là người kia thực sự đang lừa .”

“Ý biết xem bát tự?”

Tôi nhếch mép: “Biết, mà còn xem rất chuẩn nữa là đằng khác.”

Đối phương im lặng mấy phút rồi hỏi:

“Anh nghề gì?”

“Đạo sĩ.”

“Đạo sĩ? Mà đi hẹn hò á?”

“Suy nghĩ cổ hủ rồi đúng không? Ai bảo đạo sĩ thì không đi hẹn hò?”

Lại thêm vài phút im lặng, một cuộc gọi video bất ngờ gửi tới.

Tôi giật mình. Mấy bây giờ đều thẳng thắn thế sao? Chỉ xem bát tự thôi không , còn phải xem cả tướng mạo?

Tôi vội vàng vuốt tóc qua loa rồi ấn nút chấp nhận.

“Đị* m* mày, mày có phải thằng ngu không hả?!”

Một tràng chửi bới đầy hương sắc đập thẳng vào mặt tôi, đến mức tôi chưa kịp mở miệng đã bị át lời.

Mãi đến khi màn hình điện thoại xoay 720°, khuôn mặt trên đó dần trở nên quen thuộc, tôi mới hoàn hồn từ màn “hỏi thăm” thân mật ban nãy.

Đúng rồi, vừa rồi người chửi tôi hình như không phải tôi hẹn hò thì phải.

“Xin lỗi, vừa rồi là tôi. Cô ấy... hơi hướng ngoại một chút...”

“Ồ.” Tôi sờ mũi. “Cô ấy ngày thường cũng hoang dại à?”

“Không đâu, chỉ khi bị người ta chửi là chó thì mới thôi.”

“Hiểu rồi. Là ấy xem bát tự cho đúng không?”

Dường như không muốn tiếp tục trò chuyện với tôi, Đào Đóa đáp: “Xin lỗi, vừa rồi ấy giật lấy điện thoại. Hay là thôi, cứ xóa nhau đi, nhé.”

“Khoan đã, khoan đã!”

Tôi vội cắt ngang: “Hai người đang ở đâu ?”

“Nhà hàng, đang ăn. Sao thế?”

“Tôi muốn tới đó.”

“Anh tới gì?” Giọng Đào Đóa có chút căng thẳng.

“Gặp kia của .”

Người bên cạnh cũng nghe thấy lời tôi, lập tức hét lớn bằng giọng như gọi lừa:

“Mẹ mày, mày tới đi, bà chờ mày đây! Đào Đóa, đưa địa chỉ cho nó, để xem nó gì!”

Hai người họ lại bắt đầu giằng co. Tôi nằm im trên bàn, ngước chiếc đèn trần chùm trên đầu.

“Phố Thập Tự, quán ăn tư nhân Lạc Hoa, tới ngay cho tôi!”

Dù không cướp điện thoại, giọng của người kia vẫn lọt vào tai tôi.

Đào Đóa vuốt tóc, thở dài: “Anh đúng là quá đáng, chỉ bị chửi một câu thôi mà, tôi đã xin lỗi rồi, còn muốn gì nữa?”

“Cô hiểu nhầm rồi. Tôi không định sự, mà là tôi có cảm với của .”

“Hả?” Đào Đóa thoáng bối rối.

“Dù sao cũng không thích tôi, thì để thử xem sao.”

“Cứ để hắn tới! Mình muốn hẹn hò với hắn, cậu đừng cản.”

Đào Đóa quay lại mình, rồi cúi xuống tôi.

Ánh mắt ấy phải diễn tả thế nào nhỉ?

Cứ như đi hộp đêm, gọi một chàng trai, và nhận ra đó chính là chồng mình . Trong đầu chỉ toàn: “Thôi thì kệ, thế cũng .”

Người vẫn là người ấy, tiền cũng không uổng phí.

Cuộc đời thật trớ trêu. Có lẽ đây chính là kiếp nạn của tôi.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...