Nhớ lại lần trước tôi đánh nhau với nó suốt hai tiếng, đến mức gần như kiệt sức mà vẫn không gì .
Vậy mà lần này, chỉ cần Ngọc Đỉnh xuất hiện, nó không thể phản kháng chút nào.
Đạo pháp bùng nổ, khí tức tà vật ngày càng yếu dần.
Đột nhiên, một cảm giác tim đập mạnh xuất hiện trong lồng ngực, rất bất ngờ.
Chẳng bao lâu sau, tim đập mạnh chuyển thành đau nhói, như thể trái tim bị bóp nát.
Ngọc Đỉnh lóe sáng, áp chế tà vật vào bên trong đỉnh.
Chỉ cần một ý niệm của tôi, nó sẽ tan biến thành tro bụi, nếu càng nhiều ý nghĩ khác, nó sẽ như những mảnh thiên thạch rơi xuống, đập mạnh vào đầu tôi.
20
“Nhìn rõ rồi chứ, tên đạo sĩ thối?”
Giọng của tà vật khàn đặc, mang theo ý mỉa mai.
“Lại đây, ra tay đi, ta đi.”
Sự mỉa mai lại xen lẫn thách thức.
“Những chuyện ngươi không nhớ , ta giúp ngươi nhớ đây.”
Ký ức như một cuộn tranh từ từ mở ra.
Tôi giống như một kẻ xa lạ, quan sát những kiếp trước của chính mình.
Mỗi kiếp, tôi và Đào Đóa đều là nhân.
Mỗi kiếp, đều bị kẻ gian hãm .
Trong thời đại đầy biến ấy, người thường muốn sống an ổn hạnh phúc quả thật quá khó khăn.
Tôi học tà thuật, lấy chính mình tế phẩm, tách ra một hồn phách, không chết không diệt, đời đời kiếp kiếp bảo vệ bên cạnh Đào Đóa.
Tôi giúp ấy vượt qua những hiểm nguy của thế gian, theo thời gian, hồn phách ấy ngày càng ngập tràn âm khí, bắt đầu chi phối cuộc đời của Đào Đóa.
Nó cho rằng chỉ có nó và ấy mới là một đôi, mới nên ở bên nhau mãi mãi.
Vậy nên, bất kỳ ai từng có hôn ước với Đào Đóa đều bị nó chết.
Đời đời kiếp kiếp, đều như thế.
“Ngươi chính là phần hồn phách mà ta đã tách ra?”
“Phải là, ngươi chính là tế phẩm của ta năm đó.” Tà vật phản bác, “Làm gì có lý tế phẩm đi chủ hồn?”
Tôi nghiến răng, không chịu nổi vẻ ngạo mạn của tà vật.
“Nhưng bây giờ chỉ cần một ý niệm, ngươi sẽ chết.”
Nó nhạt: “Ngươi cũng sẽ chết.”
Bỗng nhiên, tôi hiểu dụng ý của sư phụ.
Ông từng đám mây kia giống như tôi vừa đánh rắm, ý là tà vật này vốn dĩ do tôi tạo ra.
Ông giao cho tôi Ngọc Đỉnh, vẻ mặt nặng nề, ông cũng biết rằng sau khi tà vật chết, tôi cũng sẽ không sống .
Ông không trước với tôi rằng không thể chết tà vật, bởi sợ rằng áp lực chính mình sẽ vỡ đạo tâm của tôi.
“Ngươi ta, cả hai chúng ta đều chết. Ngươi thả ta ra, ta bổ sung phần phách còn thiếu của ngươi, từ nay ta là chủ đạo, cả hai ta có thể lấy thân phận con người mà ở bên cạnh Đào Đóa, không đáng sao?”
Những lời dụ dỗ của tà vật vang vọng bên tai.
Tôi quay đầu, về phía Đào Đóa.
Dung mạo qua hàng trăm kiếp dần dần hòa hợp, hiện lên khuôn mặt bi thương tuyệt mỹ.
Có lẽ ấy không nghe cuộc đối thoại giữa tôi và tà vật, tại sao ấy lại đẫm nước mắt?
Tại sao lại nhẹ nhàng gọi tên tôi, cái tên của kiếp trước?
“Đừng nghĩ nữa, thả ta ra! Nếu cả hai chúng ta đều chết, ai sẽ bảo vệ ấy đây?”
20
Tôi bất lực lắc đầu, bật chế giễu một tiếng.
Ngọc Đỉnh từ tay tôi rơi xuống, phát ra những tiếng "keng keng", lăn đi thật xa.
Tà vật thoát ra khỏi đỉnh, ngưng tụ thành hình người, vẫn là hình dáng của một đứa trẻ. Nhưng lần này, khuôn mặt nó lộ ra, y hệt tôi.
Ở đỉnh đại điện xa xa, một chấm đen đứng lặng trong gió.
Tôi biết, đó là sư phụ.
Một câu tựa như xuyên qua không gian, vang vọng bên tai tôi: “Đây, là lựa chọn của con sao?”
Tôi cũng nhẹ nhàng đáp lại: “Xin lỗi, sư phụ, con không có sự lựa chọn.”
Tà vật từ từ tiến lại gần.
“Đến đây, từ nay về sau, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.”
Tôi thoáng qua Đào Đóa, mỉm , một nụ vui vẻ.
Quay người đối mặt với tà vật: “Tao là cha mày!”
Một chưởng vỗ mạnh vào ngực, máu phun ra như suối, toàn bộ tu vi trong cơ thể bị ta đánh tan vào không khí.
Miệng cao giọng niệm : “Ngọc Toái!”
Đây là phương pháp dùng một mạng đổi một mạng, khi thi triển Ngọc Toái, tu vi của ta hoàn toàn tiêu tan.
“Thiên Du, Thiên Du, chư hầu mạnh mẽ, trên phù trợ Bắc Cực, dưới cai quản Cửu Châu…”
Tôi dùng mạng sống của mình để vẽ nên một lá bùa Thiên Du.
Ánh mắt tà vật đầy kinh ngạc, không thể tin nổi, rồi chuyển thành sự tàn ác dữ dội.
“Ngươi điên rồi sao? Ngươi chết không có nghĩa là ta cũng sẽ chết!”
Bạn thấy sao?