Ba Lần Gom Đủ [...] – Chương 6

Lý Mạn gọi điện cho tôi lúc 7 giờ tối.

 

Trước đó, Hứa Yến Chu sẽ không về ăn tối, đột nhiên ta lại xuất hiện.

 

Anh đón con trai Tỉnh Tỉnh từ trường về, rồi ngồi dạy nó bài tập.

 

Sau khi ăn xong, lại đưa con xuống sân chơi bóng rổ.

 

Tôi đứng trước cửa sổ kính, thấy Tỉnh Tỉnh lừa bóng vượt qua Hứa Yến Chu rồi ném rổ, không vào.

 

Hứa Yến Chu xoa đầu con trai, như đang an ủi.

 

Ở đầu dây bên kia, Lý Mạn :

"Những thứ chị cần, tôi đều gửi cho chị. Nhưng chị phải hứa với tôi rằng chị sẽ ly hôn với ấy!"

 

Tôi thấy khó tin:

"Cô vẫn muốn ở bên ta sao?"

 

Sau những lời mà Hứa Yến Chu đã với ta?

 

Lý Mạn ngay lập tức kích :

"Tôi không tin! Anh ấy chỉ không dứt trách nhiệm thôi, ấy tôi! Chỉ cần ấy ly hôn, ấy chắc chắn sẽ ở bên tôi!"

 

"Được, chúc may mắn!"

 

Cúp máy, tôi chấp nhận cầu kết từ Lý Mạn.

 

Ngay sau đó, những bức ảnh và video lần lượt gửi tới.

 

Tôi tùy ý mở một bức ảnh.

 

Trong ảnh, Lý Mạn đang cắn nhẹ môi Hứa Yến Chu trước ống kính. Ánh mắt của ta hạ xuống, trông như bất lực.

 

Bức tiếp theo, ta ngồi lên đùi ta, đối diện ống kính và giơ ngón tay hình chữ V.

 

Bức nữa là ảnh riêng của Hứa Yến Chu, ta nằm ngủ trên giường, chăn chỉ đắp đến ngực, vai để trần.

 

Tôi định xem tiếp, tay run rẩy, rơi điện thoại xuống đất.

 

Nhìn chiếc màn hình điện thoại vỡ nát, tôi cúi xuống nhặt nó lên.

 

—----------

 

Tôi không nên cưới Hứa Yến Chu.

 

Ý nghĩ này lần đầu xuất hiện khi tôi mang thai.

 

Lúc đó ta rất bận, bận khởi nghiệp, bận kiếm tiền, bận đi khắp nơi trong cả nước.

 

Tôi thông cảm cho .

 

Sống một mình, đi khám thai một mình, tiết kiệm từng đồng.

 

Tôi đã vượt qua tất cả.

 

Nhưng tôi sụp đổ vào lần ta đi công tác trở về.

 

Hôm đó, ta lái xe trên đường cao tốc vào ban đêm. Tôi lo lắng, không dám ngủ, chờ báo tin bình an rồi về nhà sớm.

 

Tôi đợi mãi, cuối cùng đến một giờ sau khi ta xuống khỏi cao tốc, tôi mới thấy tin nhắn.

 

Nhưng đó là tin nhắn trong nhóm bè:

"Đã đến nơi an toàn, chỗ cũ, ai rảnh thì đến, tôi bao hết!"

 

Anh ta đến nơi.

 

Không nhắn cho tôi, không về nhà ngay.

 

Tôi run rẩy gọi điện cho :

"Tại sao?"

 

Sau khi cha mẹ ly hôn, cả hai đều không quan tâm đến ta.

 

Anh từng :

"Nếu một ngày nào đó tôi chết, cũng chẳng ai phát hiện ra."

 

Tôi đáp:

"Sẽ không như đâu, ít nhất là còn có em."

 

Vậy nên, ngay cả khi chúng tôi chiến tranh lạnh, tôi vẫn gọi cho mỗi lần không về nhà qua đêm.

 

Tôi sợ gặp chuyện gì đó, không ai biết.

 

"Tôi lo lắng cho , không dám gọi điện vì sợ phân tâm khi lái xe. Vậy mà đến nơi cũng không buồn nhắn một tin báo bình an?"

 

Anh quên mất.

 

Anh nhớ nhắn tin trong nhóm bè, lại quên báo vợ một câu?

 

Thật nực !

 

Đối mặt với chất vấn của tôi, im lặng.

 

Rồi cúp máy.

 

Chặn số, xóa mọi liên lạc với tôi.

 

Lúc đó tôi mang thai năm tháng.

 

Vì trong tam cá nguyệt đầu tiên có dấu hiệu sảy thai, tôi nghỉ việc ở nhà.

 

Sợ phiền cha mẹ, tôi sống một mình.

 

Tôi từng sụp đổ, từng nghĩ mình bị trầm cảm.

 

Nhưng tôi chịu đựng tất cả, từng chút một vượt qua.

 

Tôi từng nghĩ sẽ là chỗ dựa cho mình.

 

Nhưng thế giới ngoài kia quá hấp dẫn.

 

Những thứ bình dị trong gia đình như gạo, dầu, củi, muối dường như chẳng đáng kể gì.

 

Tôi càng ngày càng ghét điều này.

 

Cuối cùng, tôi đề nghị ly hôn.

 

Đó là lần đầu tiên tôi muốn ly hôn với ta.

 

Ru Tỉnh Tỉnh ngủ xong, khi Hứa Yến Chu bước ra từ phòng trẻ em, đã là 9 giờ 40.

 

Anh chống tay lên bàn máy tính, mỉm hỏi tôi:

"Đói không? Có muốn gọi đồ ăn không?"

 

"Hứa Yến Chu."

 

"Ừ?"

 

"Chúng ta ly hôn đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...