Ba Lần Gom Đủ [...] – Chương 4

 

Lý Mạn, khoa phụ sản.

 

Tìm ta không tốn nhiều công sức.

 

Khi tôi đẩy cửa phòng bệnh VIP, ta đang ôm điện thoại, đôi mắt ngấn lệ.

 

Tôi gõ cửa, đón lấy ánh mắt ta và lên tiếng:

“Chúng ta chuyện một chút nhé?”

 

Vẻ mặt Lý Mạn thoáng chốc trống rỗng.

 

Cô ta theo phản xạ lùi lại:

“Cô là ai? Tôi không quen !”

 

Tôi khẽ rồi bước vào:

“Đừng sợ, tôi không đánh cũng không mắng , chỉ muốn chuyện thôi!”

 

Lời trấn an của tôi rõ ràng không hiệu quả.

 

Cô ta run rẩy ấn nút chuông gọi y tá:

“Cô ra ngoài đi, tôi không quen !”

 

Phớt lờ sự phản kháng của ta, tôi ngồi xuống bên giường:

“Cô chưa phẫu thuật đúng không? Có muốn giữ đứa trẻ này lại không? Hiện giờ người có thể giúp chỉ có tôi. Cô chắc chắn không muốn chuyện sao?”

 

Lý Mạn do dự.

 

Sau một lúc im lặng, y tá đẩy cửa bước vào:

“Sao ? Có chuyện gì không?”

 

Lý Mạn ngẩng đầu, như thể đã hạ quyết tâm:

“Không có gì, tôi bấm nhầm nút thôi!”

 

Y tá rời đi. Lý Mạn chằm chằm tôi:

“Tại sao muốn giúp tôi?”

 

“Tôi không gọi là giúp, mà là đôi bên cùng có lợi. Cô đưa tôi chứng cứ Hứa Yến Chu ngoại , tôi sẽ đẩy nhanh thủ tục ly hôn, cố gắng để trước khi con chào đời, bố của nó đã trở thành người độc thân. Cô thấy sao?”

 

Không biết có phải thông tin tôi đưa ra quá nhiều hay không, mà Lý Mạn ngẩn người một lúc, rồi bật đầy giận dữ:

 

“Tôi đã , sao lại tốt bụng như , hóa ra là muốn lấy thứ tôi đang nắm giữ. Tại sao tôi phải đưa ?”

 

Tôi nhíu mày:

“Chẳng lẽ không muốn tôi ly hôn với Hứa Yến Chu?”

 

Lý Mạn mím chặt môi, tôi chằm chằm đầy giận dữ:

“Cô không có chứng cứ, sao có thể ly hôn?”

 

“Nếu có chứng cứ rồi mà không ly hôn thì sao?”

 

Tôi bật :

“Không ly hôn? Tôi giữ chứng cứ để gì? Để tự mình ngắm à?”

 

“Nhỡ đâu muốn dùng nó để uy hiếp ấy thì sao?”

 

Tôi im lặng vài giây:

“Em , thử nghĩ xem! Tôi đã biết ta ngoại , cũng biết mang thai con ta, tôi còn cần dùng cái khác để uy hiếp sao?”

 

“Dù sao tôi cũng không đưa!”

 

“Được thôi!” Tôi đứng lên, “Vậy cứ giữ đi. Cùng lắm tôi tốn một, hai năm để giải quyết vụ ly hôn này.

 

“Tôi không ngại chờ.”

 

Ánh mắt tôi hướng về bụng ta:

“Nhưng không biết con của có chờ hay không.”

 

“Đứng lại!” Lý Mạn đỏ bừng mặt:

“Tại sao phải một, hai năm? Nếu đã muốn ly hôn, sao phải kéo dài như ?”

 

“Vì Hứa Yến Chu không muốn!” Tôi ta, khẩy:

 

“Tại sao đã mang thai mà ta không chịu ly hôn cưới , thậm chí còn muốn thai? Vì ta không muốn ly hôn với tôi!”

 

“Không phải !”

 

Lý Mạn gần như hét lên:

“Anh ấy tôi, ấy thích tôi. Anh ấy với tôi, ấy với chỉ còn trách nhiệm. Anh ấy chỉ không muốn tổn thương!”

 

“Cô thật sự tin một người đàn ông ngoại lại có tiêu chuẩn đạo đức cao như sao? Tôi khuyên nên thử ép ta cưới mình, xem ta sẽ gì!”

 

Tôi để lại số liên lạc của mình cho Lý Mạn.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...