Ba Lần Gom Đủ [...] – Chương 2

Tiếng cửa đóng lại, gương mặt tôi lạnh dần.  

 

Hứa Yến Chu che giấu rất tốt, từ đầu đến cuối không để lộ điều gì.  

 

Nhưng điều ta không nên là cố gắng hôn tôi trước khi đi.  

 

Cái "nụ hôn tạm biệt" này, chúng tôi đã không thực hiện gần 5 năm rồi.  

 

Sự việc bất thường chắc chắn có vấn đề.  

 

Hơn nữa, kia...  

 

Tôi chắc chắn đã từng gặp ấy.  

 

Một năm trước, tại nhà chúng tôi.  

 

Một năm trước, vào kỳ nghỉ hè, tôi dẫn Tỉnh Tỉnh về ở nhà bố mẹ mình.

 

Nửa đêm, Tỉnh Tỉnh bất ngờ bị sốt.

 

Tôi gọi điện cho Hứa Yến Chu ta không nghe máy.

 

Không còn cách nào khác, tôi tự lái xe đưa con đến bệnh viện.

 

Làm xét nghiệm máu, truyền dịch, theo dõi...

 

Khi cơn sốt của Tỉnh Tỉnh hạ, đã là năm giờ sáng hôm sau.

 

Mệt mỏi rã rời, tôi đưa con về nhà.

 

Sau khi đặt con vào phòng trẻ, tôi về phòng ngủ chính.

 

Tiếng mở cửa khiến người trên giường dường như tỉnh dậy.

 

Cô ta vừa bật đèn, vừa lẩm bẩm mơ màng:

 

"Sếp ơi, sao hôm nay dậy sớm thế?"

 

Đèn sáng lên, bốn mắt nhau.

 

Sắc mặt tôi lạnh tanh, còn ta hét lên kinh hãi, lấy tay che mặt.

 

Hứa Yến Chu đến ngay sau đó, không phải vì tôi gọi, mà vì kia báo cảnh sát, có kẻ đột nhập nhà riêng.

 

Cảnh sát cũng bị ta gọi đến, vừa khóc lóc vừa kể mình bị dọa sợ.

 

Sau khi cảnh sát bị Hứa Yến Chu thuyết phục rời đi, tôi lấy điện thoại từ túi ta.

 

Hứa Yến Chu muốn ngăn cản bị ánh mắt lạnh lùng của tôi cho lùi bước.

 

"Anh tự giải quyết chuyện của mình. Nếu đánh thức Tỉnh Tỉnh, tôi sẽ không để yên."

 

Trong phòng trẻ, tôi ngồi bên giường Tỉnh Tỉnh.

 

Nhóc con ngủ rất ngon, không hề bị phiền.

 

Tường cách âm tốt, tôi vẫn nghe tiếng kia nức nở.

 

Vừa nghe tiếng khóc, tôi vừa mở khóa điện thoại của Hứa Yến Chu.

 

Lịch sử cuộc gọi, tin nhắn gần nhất hiện ra.

 

Tên người gọi lưu với ghi đơn giản: "Lý Mạn".

 

Tôi nhanh chóng tìm ra đoạn hội thoại của họ.

 

Tin nhắn gần đây nhất là tối qua.

 

Lý Mạn: Sếp ơi, em sợ quá!

 

Hứa Yến Chu: Đừng loạn.

 

Lý Mạn: Em đâu có loạn, em sợ thật mà. Sếp ơi, về với em không? Chờ em ngủ rồi đi.

 

Hứa Yến Chu: Em mơ đi.

 

Lý Mạn: Hihi, sếp là tốt nhất. Anh cứ ở với em một chút thôi mà!

 

Hứa Yến Chu: Em có biết mình đang gì không?

 

Lý Mạn: Tất nhiên là biết, em chính là có ý đó.

 

Hứa Yến Chu: ... Ngủ ngay đi.

 

Lý Mạn: Được rồi rồi! Vậy sáng mai em muốn ăn bánh bao sữa mà sếp mua cho.

 

Tôi thời gian tin nhắn, trùng với thời điểm ta nhắn tin hỏi tôi Tỉnh Tỉnh ngủ chưa, hỏi tôi khi nào về, rằng ta nhớ tôi.

 

Kéo lên trên, nội dung hầu như đều giống nhau.

 

Lý Mạn thường xuyên nhắn tin tán tỉnh trước giờ ngủ.

 

Hứa Yến Chu đáp lại không nhiều, tỏ vẻ qua loa, không hề phớt lờ ta.

 

Kiểu tương tác này kéo dài bốn ngày.

 

Bốn ngày trước, ta còn :

 

"Được rồi, chỗ ở để tôi lo. Lý Mạn, em là người ồn ào nhất mà tôi từng gặp."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...