Ngoại truyện
Lý Mạn và Hứa Yến Chu dây dưa rất lâu.
Hứa Yến Chu ly hôn rồi, họ có thể ở bên nhau, có thể có thêm một đứa con nữa.
Tại sao lại không ?
Rõ ràng không còn bất kỳ rào cản nào nữa.
Nhưng Hứa Yến Chu không thèm quan tâm đến ta, thậm chí khi ta cởi hết quần áo đứng trước mặt, ta cũng chẳng buồn .
Anh ta chỉ rít một hơi thuốc, giọng trầm đục:
"Cô đòi chuyện với tôi? Chẳng phải ban đầu bám lấy tôi vì tiền sao?"
Khoảnh khắc đó, Lý Mạn như bị tát một cái thật đau.
Là vì tiền sao?
Không phải.
Hứa Yến Chu đẹp trai, chững chạc, một người đàn ông cao lớn, chu toàn như đã khiến mới bước chân vào đời như Lý Mạn nảy sinh khát vọng chiếm hữu.
Ban đầu, ta chỉ trêu , Hứa Yến Chu không từ chối.
Cô ta biết mình có cơ hội, liền tiến tới không ngừng.
Nhưng thái độ của Hứa Yến Chu luôn mập mờ.
Thế là nhân lúc ta say, Lý Mạn cởi sạch quần áo và leo lên giường.
Sau đó, Hứa Yến Chu đưa cho ta một khoản tiền.
"Xem như chưa có chuyện gì xảy ra."
Lý Mạn thấy buồn .
Chuyện này, đã có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.
Một khi đàn ông đã "mở miệng ăn mặn", thì sẽ trở thành chó sói đói!
Cứ như , Lý Mạn và Hứa Yến Chu vướng vào nhau.
Lý Mạn luôn nghĩ rằng, chỉ vì họ gặp nhau quá muộn, nếu không đã chẳng có chỗ cho Ôn Trúc Dao.
Cô ta chưa từng nghĩ rằng, khi đặt ta và Ôn Trúc Dao lên bàn cân, Hứa Yến Chu sẽ không chút do dự chọn Ôn Trúc Dao.
Sau khi ly hôn, Hứa Yến Chu như mất hồn.
Lý Mạn vừa khóc vừa hỏi ta:
"Tại sao lại đối xử với em như ?"
Trong lúc giằng co, bùa bình an treo trên gương chiếu hậu bị Lý Mạn giật đứt.
Không chút do dự, Hứa Yến Chu tát mạnh vào mặt Lý Mạn.
Mắt ta ánh lên vẻ hung ác, giận dữ hét lớn:
"Cút!"
Sợi tua của bùa bình an rơi xuống.
Hứa Yến Chu run rẩy nhặt nó lên.
Cơn đau nhói như kim châm lại ập đến nơi tim ta.
Mặt ta tái mét, hàm răng nghiến chặt, trong miệng ngập tràn vị máu.
Tấm bùa bình an này do Ôn Trúc Dao thêu cho ta.
Khi mang thai, từng mũi kim từng mũi chỉ đều là tự tay thêu.
Cô rằng vì Hứa Yến Chu hay phải đi công tác, lo lắng nên đã đến chùa xin một lá bùa bình an, đặt bên trong mảnh vải thêu.
"Dù chỉ là an ủi tinh thần, em không thể đi cùng , chỉ biết cầu thần Phật phù hộ!"
Hứa Yến Chu đã đổi rất nhiều xe, tấm bùa bình an ấy vẫn giữ lại.
Tại sao phải giữ?
Tại sao không thay cái khác?
Hứa Yến Chu không thể rõ lý do, chỉ biết rằng đó là "tâm ý của vợ".
Nhưng trong thâm tâm, ta biết rõ:
Người phụ nữ thêu bùa bình an cho ta, chính là người từng ta nhất đời này.
Và giờ đây, ta đã hoàn toàn mất ấy.
(Hết!)
Bạn thấy sao?