Người của Hứa Yến Chu đòi kết hôn.
Không những không đồng ý mà còn đưa tiền để xua đuổi ta.
Người bật khóc nức nở:
"Anh không là em sao? Anh không đã chẳng còn cảm giác gì với mụ vợ già ở nhà sao?"
Hứa Yến Chu đứng trên cao, ánh mắt lạnh nhạt:
"Anh có thể cùng em vui vẻ tiêu khiển, người sẽ chia sẻ gạo dầu củi lửa với , chỉ có thể là Ôn Trúc Dao."
---
Giang Hiểu gọi điện cho tôi, giọng run rẩy cố tỏ ra bình tĩnh:
"Dao Dao, hình như Chu Ngôn Khanh ngoại rồi."
Tôi ngạc nhiên:
"Sao cơ?"
"Mình thấy ta dẫn một đi thai ở bệnh viện!"
Nghe tin này, đầu óc tôi choáng váng.
Chu Ngôn Khanh đã đánh đổi gần như nửa mạng sống để hàn gắn với Giang Hiểu.
Khó khăn lắm mới quay lại với nhau, giờ lại đi ngoại ?
Nhưng lời của Giang Hiểu nghe không giống dối.
Cô ấy gửi bức ảnh chụp cho tôi.
Chu Ngôn Khanh trong ảnh không rõ nét lắm, vẫn nhận ra từ đường nét khuôn mặt.
Còn kia thì rất rõ ràng.
Mái tóc đen dài, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng , dù hơi nhợt nhạt vẫn rất xinh đẹp.
Tôi lướt qua bức ảnh định thoát ra thì bỗng sững người.
Sau vài giây ngừng lại, tôi từ từ phóng to bức ảnh.
"Hiểu Hiểu."
"Gì ?"
"Cậu đừng hoảng, có lẽ người ngoại không phải Chu Ngôn Khanh."
"Cậu gì cơ?"
"Người ngoại rất có thể là Hứa Yến Chu."
---
Tám giờ tối, Hứa Yến Chu dẫn Tỉnh Tỉnh về nhà.
Nhóc con vừa thấy tôi đã lao vào lòng tôi:
"Mẹ ơi, phần thưởng buổi học thư pháp hôm nay con tặng mẹ đấy."
"Thật sao? Là gì ?"
"Là cái này!"
Nhóc con xòe bàn tay ra, trong đó là một chiếc nhẫn đồ chơi màu hồng nhạt mà các bé hay dùng để trang trí búp bê, trên gắn một bông hoa nhỏ.
"Ui, đẹp quá! Cảm ơn Tỉnh Tỉnh!"
Tôi đeo chiếc nhẫn lên ngón út, nhóc con rạng rỡ đầy tự hào.
Hứa Yến Chu đứng bên cạnh, mỉm hai mẹ con tương tác:
"Trên đường về cứ nắm chặt không buông, sợ bị rơi mất."
"Thật là khác biệt giữa ruột thịt và người sinh ra nó mà. Ngày nào cũng đưa đón, sao chẳng đối xử thế này nhỉ?"
"Bởi vì mẹ là 'lão đại' trong nhà mà!"
Hứa Yến Chu bật :
"Được rồi, con với mẹ ở nhà ngoan nhé, bố phải ra ngoài đây!"
Nói xong, ta quay sang tôi:
"Anh đi đây! Tối nay có thể về muộn, em không cần đợi."
Tôi gật đầu:
"Đi chậm thôi! À, Hiểu Hiểu vừa gọi điện, không liên lạc với Chu Ngôn Khanh. Anh biết ta đang gì không?"
"Ngôn Khanh à? Hiểu Hiểu tìm ta có việc sao?"
Tôi nhẹ:
"Anh là sao? Vợ tìm chồng chẳng phải chuyện hiển nhiên sao?"
Cổ họng Hứa Yến Chu khẽ , ánh mắt lảng tránh:
"Không phải ý đó. Ngôn Khanh giúp ra sân bay đón khách."
"Đón ai?"
"Bên đối tác. Giờ cũng đi tiếp khách."
Tôi gật đầu:
"Được rồi, bảo ấy gọi lại cho Hiểu Hiểu để ấy khỏi lo lắng."
"Được!"
Hứa Yến Chu rồi tiến lại gần, định hôn tôi.
Tôi nghiêng người tránh:
"Con còn đang ở đây."
Anh ta bất đắc dĩ :
"Thôi , đi đây!"
Bạn thấy sao?