Tần Chí chỉ nhếch mép:
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Còn Cố Thanh Hoài thì tôi:
“Vậy đây là sự lựa chọn của em sao?”
Tôi chỉ có thể… Chỉ có thể về phía xinh đẹp kia.
“Này? Cô là Chí Như phải không? Đầm hôm nay đẹp quá! Là của hãng nào ? Make-up cũng rất xinh, da dẻ thật đẹp, tôi mà thức khuya là da không chịu nổi, có kem dưỡng da hay spa nào tốt không?”
Tốc độ của tôi nhanh như gió, trong khi đó tôi lại từ từ đóng cửa xe lại. Khi cửa xe đóng kín hẳn, tôi lập tức quay sang phía ghế trước, lớn tiếng :
“Tài xế, mọi người đều đã tới rồi! Đi thôi!”
8
Chiếc xe lao vút đi, Tần Chí không còn nữa, ánh mắt ta có phần dò xét.
“Em quen ấy như thế nào?”
Tôi ngả đầu Tần Chí, rồi lại dựa vào ghế một chút.
“Chí Như học ngành gì ở nước ngoài? Về nước có muốn gia nhập giới giải trí không?”
Tần Chí không kiên nhẫn nữa:
“Thời Khê.”
“Xin cảm ơn, dừng xe ở phía trước hộ tôi nhé.”
Anh ta đột ngột nắm lấy tay tôi. Tôi lập tức cố gắng rút tay ra:
“Tổng giám đốc Tần, chúng ta đã… kết thúc hợp đồng rồi, đừng Chí Như ghen nhé!”
“Cô ấy là em tôi.”
“…”
“Vậy còn các người… các người… à… thú vị thật đấy nhỉ?”
Không biết có phải vì tôi không thể kiềm chế nổi sự tò mò trong mắt mình hay không, hay là Tần Chí nổi giận vì xấu hổ, cuối cùng, tôi bị đuổi xuống xe.
Trăng sáng, trời thanh vắng, xung quanh chỉ có cánh đồng cải dầu mênh mông. Ở xung quanh đây không có taxi, dù có phải đi bộ cả đêm cũng chưa chắc đã về đến nhà.
Thế tôi lại cảm thấy rất bình tĩnh, thậm chí có chút vui vẻ.
Mọi thứ đã kết thúc, giấc mơ của tôi cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi.
Đột nhiên, phía sau có ánh đèn pha chiếu lên, tôi quay lại bị chóa nên không rõ, chân cũng tự giác lùi vào ven đường.
Sau đó chỉ thấy chiếc Bugatti màu đen tắt đèn, dừng lại bên cạnh tôi.
“Lên xe.”
Ánh mắt cùng giọng người đó sắc lạnh.
Là Cố Thanh Hoài.
Tôi không hiểu ý của ấy, lại sợ cái cơ bắp cuồn cuộn trên người ấy nên chỉ đành ngoan ngoãn lên xe.
Anh ấy hỏi địa chỉ rồi có chút ngạc nhiên, sau đó lại trở nên lạnh lùng.Đến dưới tòa nhà, tôi cúi đầu chào:
“Tổng giám đốc Cố, cảm ơn nhiều lắm, vất vả cho rồi.”
Cố Thanh Hoài không gì mà chỉ im lặng đi theo tôi vào thang máy. Tôi cảm thấy hơi lo lắng.
“À, để tôi xuống dưới là rồi, cảm ơn, không cần lên đâu, tòa nhà này rất an toàn.”
“Đừng lại gần, cũng đừng đi theo, nếu cứ thế, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Tôi bước nhanh lên, định mở cửa rồi chui vào trong, đóng cửa lại để Cố Thanh Hoài không thể vào. Nhưng vừa quay người lại thì thấy…
Anh ấy đã mở cửa căn phòng bên cạnh…
Tôi suýt nữa thì hét lên:
“Ôi giời ơi!”
Quả thật là oan gia ngõ hẹp mà.
Vậy thì không phải Cố Thanh Hoài và Yến Tinh Hà có vấn đề gì đó sao… Hai người bọn họ còn mua nhà chung nữa à?!
9Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thêm, lại tặc lưỡi, thôi thì không để tâm nữa.
Tôi dùng đến số tiền sẵn có kia, phát tin nhắn lệnh trong nhóm nhân viên công tác, chuẩn bị bắt đầu mọi thứ cho dự án đầu tiên của mình.
Tôi, một diễn viên hạng mười tám, Thời Khê, sắp trở thành đạo diễn rồi!
Đây là một bộ phim nghệ thuật lấy cảm hứng từ câu chuyện của bố mẹ tôi, kể về những thăng trầm trong cuộc sống của họ trong một thời kỳ đầy những trải nghiệm khó quên.
Đối với tôi mà , tôi ngoài là người đam mê diễn xuất ra thì tôi còn muốn một bộ phim hay.
Còn đối với bố mẹ tôi, người đã khuất và người đã quên đi nhiều chuyện, đó là tâm nguyện của họ.
Vì , để thực hiện điều này, tôi sẵn sàng mọi thứ.
Nếu tôi kiên quyết hơn, đối mặt với những câu hỏi của Cố Thanh Hoài, tôi chắc cũng sẽ trả lời như thế này:
Ba chiếc thuyền có là gì? Tôi còn có thể kết nối nhiều chiếc thuyền bằng dây sắt để chèo chống một lượt nữa kia là!
Nói về diễn xuất thì tôi cảm thấy mình là người chuyên nghiệp nhất có thể rồi.
Nhiều công việc chuẩn bị có thể ở nhà nên tôi coi như là tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cuộc sống thoải mái: thức khuya, xem phim, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy rồi gọi đồ ăn, thỉnh thoảng xem báo cáo công việc.
Thế mà sáng hôm sau, vào lúc 6 giờ sáng, chuông cửa nhà tôi lại réo vang, mà tôi thì mới chỉ đặt máy tính bảng xuống đi ngủ lúc 5 giờ!
“Cố Thanh Hoài, tốt nhất là phải có chuyện gì quan trọng lắm thì mới đến lúc này đấy!” Tôi gằn giọng.
“Em sao thế này?”
Cố Thanh Hoài tôi, khẽ nở nụ rồi đưa tay xoa đầu tôi.
Tôi nghiêng đầu, thấy tóc mình trong gương đã rối bù lên như tổ chim sau khi ấy xoa.
Tôi híp mắt ấy. Anh ấy ho nhẹ một tiếng, dùng nắm tay che miệng để ngừng :
“Đây là bữa sáng tôi mang cho em, mau ăn khi còn nóng.”
Tôi nghiến răng nhận lấy rồi đóng cửa lại, tiếp tục ngủ bù.
Tôi lúc này chỉ nghĩ là ấy đang quái gở. Cho đến khi ấy ấn chuông cửa nhà tôi liên tục cả tuần…
Tôi hiểu rồi! Anh ấy đang trả thù tôi!
Vậy là vào một đêm khuya, lúc 2 giờ sáng, tôi mang theo xiên nướng, ấn chuông cửa nhà Cố Thanh Hoài!
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để thấy cái mặt khó chịu của ấy.Nhưng không ngờ vừa mở cửa ra, điều tôi thấy đầu tiên là một bãi cơ bắp cuồn cuộn trên ngực ấy.Áo ngủ của ấy mặc hờ hững, thắt lưng không cài, ấy cứ thế tựa người vào chỗ cửa ra vào.
Khí chất lười biếng hiếm hoi của ấy tạo thành một sự tương phản rõ rệt với vẻ lạnh lùng, nghiêm túc trước đây.
“Có chuyện gì ?”
Tôi không gì, chỉ đưa xiên nướng cho ấy.
“Rầm” một tiếng, tôi chủ đóng cửa lại, rồi xoa xoa bụng mình –
Tôi mới ăn khuya xong mà, sao bây giờ lại đói bụng thế này?
10Công tác chuẩn bị gần như đã xong, việc tuyển chọn diễn viên chính thức bắt đầu.
Ngành giải trí như một cái chợ, người muốn vào thì nhiều mà cơ hội lại ít, muốn tìm một diễn viên tốt cũng không dễ dàng gì.
Cả mấy ngày liền, tôi tham gia phỏng vấn và có một số gương mặt triển vọng.
Gần xong việc thì không ngờ nhà sản xuất lại chạy tới, thần thần bí bí với tôi là có thể thu hút nhà đầu tư.
Làm gì có chuyện “tiền trên trời rơi xuống” .
“Dự án này của chúng ta là phim thuộc thể loại cổ trang, tiết kiệm chút cũng đủ dùng, từ chối đi, đừng nhận.”
Tôi vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, nhà sản xuất vẻ mặt nghiêm túc, lo lắng tôi:
“Kim chủ này chúng ta không thể đắc tội đâu, không muốn phát hành phim, không nghĩ đến doanh thu sao?”
Có nghiêm trọng đến không?
Tôi cảm thấy ta đang thổi phồng vấn đề, cũng đồng ý với lời khuyên là trước hết gặp mặt đã.
Một người đàn ông đội kính râm, cả người toàn đồ hiệu, vẻ ngoài có chút bất cần đang khoác tay một mặc áo sơ mi trắng, quần jean.
Nhìn bộ đôi này, tôi có một cảm giác không lành.
Anh ta tháo kính râm, to, bằng giọng Bắc Kinh:
“Ô, là người quen à!”
“Được người quen của Yến thiếu gia, thật vinh hạnh, Tang Phiêu Phiêu, xin mời bắt đầu màn biểu diễn của .”
Tôi không có tâm trạng để nịnh hót, lập tức với cả hai người.
Yến Tinh Hà lại đẩy nhà sản xuất ra, ngồi xuống cạnh tôi.
“Cũng có chút bản lĩnh nhỉ, leo lên cây đại thụ như Tần Chí à?”
“Chậc chậc, Cố thiếu gia cũng bắt đầu có cảm với rồi…”
“Khê Khê, thật sự tôi phải bất ngờ đấy.”
Tôi đẩy tay ta ra, chỉ vào nhân đang diễn kịch ở bên kia.
“Xin tôn trọng một diễn viên.”
“Ok.”
Anh ta vẫy tay, vẻ mặt bất lực.
Mười phút sau… Tôi chết sững.
Cô diễn viên này đúng là không tôn trọng mắt của tôi.
Tôi ho nhẹ:
“À… Tang Phiêu Phiêu, xin lỗi, tạm thời không phù hợp với cầu của vai diễn này.”
Cô ta như không nghe thấy, Yến Tinh Hà với vẻ mặt tủi thân.
“Dự án này chỉ có năm mươi triệu thôi, tôi có thể thêm năm mươi triệu nữa, để ấy đóng vai nữ chính.”
Yến Tinh Hà lạnh nhạt đáp lại khiến tôi có chút tức giận. Nhưng cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ba từ:
“Không cần.”
“Cô chắc chứ? Giá cả chúng ta có thể thương lượng tiếp. Sáu mươi triệu, tám mươi triệu? Không phải là đòi một tỷ chứ!?”
Anh ta vẻ mặt ngạc nhiên, rồi lại cảm thán như không quan tâm.
“Khê Khê, có vẻ tham lam rồi đấy, có biết tôi có thể cho không thể quay tiếp phim này không…”
Cơn tức giận không thể kìm nén, tôi đập mạnh bàn, đứng bật dậy:
“Không cần! Không cần! Anh cần tôi phải bao nhiêu lần nữa!”
“Yến Tinh Hà! Mang theo nhân diễn xuất như cứt của mà biến đi!”
Yến Tinh Hà bị tôi cho giật mình:
“Sao lại dữ thế…”
“Nhà tôi trung tâm thương mại, phim của em chỉ cần quay mà không cần lên sóng trước công chúng nữa à?”
Câu đó khiến tôi đứng sững lại, im lặng. 0.01 giây sau, tôi vội vàng nở nụ :
“Yến Tinh Hà, tôi sai rồi, là người rộng lượng, không so đo với tôi đúng không?”
Anh ta lại bắt đầu có vấn đề khác.
“Sự ngoan ngoãn trước đây của em, đều là giả vờ hết sao?”
“Chúng ta có hợp đồng mà, chẳng phải sao? Tôi là diễn viên thuộc dạng chuyên nghiệp đấy.” Tôi vỗ vỗ ngực.
Anh ta có vẻ không mấy quan tâm, như đang nghĩ gì đó:
“Nhưng tôi vẫn rất không vui.”
Tôi , nụ không chạm đến đáy mắt, cũng không còn ăn năng nhu nhược nữa.
“Yến thiếu gia, tôi rất nghèo, trước đây vì tiền tôi có thể rất nhiều chuyện. Nhưng bây giờ, nơi này là ước mơ của tôi.”
Tôi chỉ tay về phía phim trường, rồi từng chữ một :
“Vì nó, tôi đã chuẩn bị tám năm, nếu dám đến nó, tôi sẽ liều mạng với .”
Bạn thấy sao?