Bà Cố, Xin Hãy [...] – Chương 9

14

Sau khi bị bà cố chỉnh đốn một trận, quả nhiên không ai đến phiền tôi nữa.

Buổi chiều, Tạ Quân còn tranh thủ nhắn vài câu với tôi:

[Hôm qua sợ rồi. Tối nay tôi muốn mời đi ăn một bữa để xin lỗi.]

Tôi màn hình điện thoại, tim đập nhanh hơn.

Đây là lần đầu tiên có con trai rủ tôi đi ăn.

"Sao cứ ngồi thừ ra đấy , mau trả lời đi chứ." Bà cố sốt ruột giục.

"Cháu đồng ý luôn thì có vẻ quá dễ dãi không ạ?" Tôi cẩn thận hỏi bà cố.

"Ôi trời, cháu cố của ta ơi, cháu đang sống ở thời đại nào rồi! Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, chẳng lẽ bình thường cháu không đi ăn với bè sao!" Bà cố tức giận vì sự nhút nhát của tôi.

"Cháu... cháu không có ." Tôi cúi đầu nhỏ.

Bà cố im lặng một lúc, rồi : “Từ hôm nay trở đi sẽ có!”

Tôi vẻ mặt khó khăn trả lời tin nhắn:

[Được.]

[Vậy mấy giờ tôi đến đón thì thích hợp?] Tạ Quân dè dặt hỏi.

Tôi do dự một lúc không trả lời, bà cố thắc mắc: “Chỉ cần với cậu ta cháu tan lúc 5 giờ rưỡi là mà.”

"Nhưng ngày nào cháu cũng phải tăng ca, hôm nay không biết đến mấy giờ mới về." Tôi lo lắng chằm chằm vào điện thoại.

"Ôi trời, cháu ký hợp đồng lao chứ không phải hợp đồng bán thân!" Bà cố bực tức.

Thấy tôi còn lưỡng lự, bà cố lập tức nhập vào cơ thể tôi và trả lời:

[Tôi tan lúc 5 giờ rưỡi, không gặp không về.]

15

5 giờ 25, tôi vẫn còn ngồi trên ghế, phân vân có nên tan ngay bây giờ hay không.

Bà cố vội vã thúc giục: “Còn nghĩ gì nữa? Nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi, sắp hết giờ rồi!”

Thấy tôi không đậy, bà cố thở dài một hơi, rồi nhập vào tôi.

Khi tiếng nhạc tan của công ty vang lên, tôi xách túi đứng dậy chuẩn bị đi về.

Nhưng quản lý lại đứng chắn trước mặt tôi: “Đúng giờ là tan liền à?”

"Tôi không tan đúng giờ chẳng lẽ là về sớm sao?" Tôi vừa đồng hồ, vừa mất kiên nhẫn trả lời ông ta.

Quản lý rõ ràng hơi sững sờ, một lúc sau mới hắng giọng: “Không thấy mọi người đều đang thêm giờ à?”

“Họ không sắp xếp công việc hợp lý, dẫn đến không hết việc trong giờ , nên họ, chứ không phải chặn tôi, người đã hoàn thành hết công việc trong giờ , còn không cho tôi tan .”

Sắc mặt tôi đột nhiên sa sầm, chằm chằm vào ông ta.

Bị tôi phản công, quản lý nhất thời không phản ứng kịp, tay chân có phần lúng túng.

Tôi khoanh tay, mặt lộ ra vẻ âm u: “Vậy giờ có thể tránh ra chưa?!”

Quản lý đột nhiên cứng rắn trở lại, ưỡn cổ chắn đường tôi tiếp: “Hoàn thành công việc rồi thì không thêm giờ à? Đây là chỉ thị của lãnh đạo!”

“Thỉnh thoảng thêm giờ cũng , tôi ngày nào cũng phải thêm giờ. Khi tuyển tôi vào công ty, họ đâu có tôi phải nguyện viên đâu.”

“Cô nhiều quá! Cô mọi người đều thành thật thêm giờ kìa, không phép về.”

Quản lý bắt đầu chơi bài vô lại.

“Tôi cảm thấy tim hơi khó chịu, giờ ông cho tôi đi ra khỏi cửa này thì có chuyện gì cũng là chuyện của tôi, nếu ông nhất quyết không cho tôi đi, lỡ mà tôi ngã xuống đây thì tính là tai nạn lao đấy.”

Nói xong, tôi tìm một chỗ trống và chuẩn bị nằm xuống.

Quản lý kinh ngạc trước một loạt hành của tôi, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng tránh sang một bên.

"Đi, đi, đi! Đừng chếc ở công ty, đồ xui xẻo." Ông ta xua tay đầy khó chịu.

"Vậy quản lý, ngày mai gặp lại nhé." Tôi vẫy tay chào ông ta.

"Mai không cần đến nữa!" Ông ta giận dữ .

“Thế không đâu, tôi còn phải gặp quản lý mỗi ngày mà.”

Nụ của tôi đầy vẻ châm biếm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...