12
Tôi đang bận rộn với công việc thì đột nhiên nhận tin nhắn WeChat.
Mở ra xem, hóa ra là Tạ Quân gửi đến.
[Quản lý có khó không?]
Tôi ôm điện thoại ngốc nghếch, đây là lần đầu tiên có con trai chủ nhắn tin quan tâm tôi.
Đằng sau bỗng vang lên giọng điệu châm chọc của đồng nghiệp: “Ồ, có trai rồi à? Còn đi mách lẻo với trai về quản lý nữa chứ.”
Tôi quay lại , thấy đồng nghiệp đó đang cầm cốc cà phê, từ trên cao xuống điện thoại của tôi.
Tôi theo phản xạ úp điện thoại xuống bàn, mặt đầy ngượng ngùng.
"Đừng có xấu hổ chứ, trai chu đáo quá nhỉ, nhanh trả lời ấy đi." Cô ta mà không thèm che giấu sự mỉa mai và chế giễu.
Chỉ nghe thấy bà cố thở dài nặng nề, rồi lại nhập vào cơ thể tôi.
Tôi ngả người ra sau, vắt chân chữ ngũ, vừa nhắn tin vừa :
“Đúng là con rùa rơi vào vại muối, để con rùa nhỏ (王八) nhà rảnh rang quá rồi!”
*Khúc đầu bà cố muốn người đồng nghiệp tọc mạch. Khúc sau 王八(con rùa) gần giống với 王八蛋(con khốn).
Câu này khiến mọi người xung quanh ầm lên.
"Cô!" Cô ta nghiến răng nghiến lợi trừng tôi.
Tôi trả lời tin nhắn xong giơ màn hình điện thoại ra trước mặt ta: “Tôi nhắn xong rồi đấy, đọc cho mọi người nghe đi.”
Cô ta nội dung tin nhắn rồi dậm chân, tức giận quay người bỏ đi.
Tôi theo bóng lưng ta, nhướn đầu lên hét: “Cô chẳng phải thích xem trộm chuyện riêng tư của người khác lắm à? Sao thế?”
Khi đồng nghiệp kia đi xa, tôi vội vàng thu hồi tin nhắn vừa gửi cho Tạ Quân: “Nhìn cái gì mà , đồ chó!”
Tạ Quân ngay lập tức nhắn lại:
[?]
Tôi bình tĩnh trả lời:
[Lúc nãy không phải mắng đâu, tại vì có một đồng nghiệp cứ hay trộm tin nhắn của tôi, câu đó là cố ý nhắn cho ta xem.]
Tạ Quân đáp:
[Lần sau nếu ta còn trộm, có thể báo cảnh sát, vì ta đã vi phạm Điều 42 Khoản 6 của Luật Quản lý An ninh Trật tự.】
Bà cố trợn mắt, thầm mắng: “Đúng thật là khúc gỗ, bảo cậu ta bóc phốt người đồng nghiệp vừa nãy với bà, ai ngờ cậu ta lại phổ biến pháp luật như .”
Tôi khẽ thầm bên tai bà cố: “Con thấy ấy cũng đúng mà?”
Bà cố còn chưa kịp mắng tôi thì quản lý lại xuất hiện chuyện.
13
Ông ta in bản kế hoạch mà tôi thay ông ta ra, rồi ném mạnh xuống trước mặt tôi:
“Đây là kế hoạch sao?! Con chó buộc bánh còn tốt hơn ! Làm lại bản kế hoạch này, không xong thì cút đi!”
Lúc này, bà cố vẫn đang chiếm cơ thể tôi, ông ta với vẻ mặt thản nhiên:
“Ông có bản lĩnh thì cứ đuổi tôi đi, không có bản lĩnh thì ráng mà chịu đựng. Đây vốn là kế hoạch của ông, ông không là vì ông còn không bằng con chó hay là vì không có ai buộc bánh cho ông?”
Xung quanh vang lên những tiếng "Á đù" đầy thán phục.
"Mạnh Phồn Tinh! Hoặc là lại bản kế hoạch này, hoặc là cút đi!" Quản lý giận dữ quát vào mặt tôi.
Tôi mỉm nhẹ nhàng, xoay màn hình máy tính về phía ông ta: “Xin lỗi nha quản lý, tôi không cẩn thận đã gửi bản kế hoạch này cho tổng giám đốc Tần rồi. Tổng giám đốc bản kế hoạch này rất tốt, tôi hỏi liệu có chỗ nào cần chỉnh sửa không, tổng giám đốc là đã quyết định bản cuối rồi. Bây giờ ông bảo tôi sửa kế hoạch chẳng phải là đang nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tổng giám đốc sao?”
Tôi không ngừng nhắc đến tổng giám đốc Tần, quản lý nghẹn lời, mặt tái xanh vì tức giận.
Lúc này, một người đồng nghiệp thường xuyên nịnh bợ quản lý bước lên khuyên nhủ:
“Quản lý đừng giận, có lẽ Mạnh Phồn Tinh ăn nhầm thuốc rồi mới dám cãi lại như .”
Tôi lườm ta một cái:
“Nói chuyện thì cho đàng hoàng, không biết thì ngồi cùng bàn với chó đi, hồi nãy đi vệ sinh không lau miệng à?”
Tôi đứng dậy, đá mạnh ghế, rời khỏi chỗ ngồi.
Trong phòng trà, bà cố rời khỏi cơ thể tôi, còn tôi thì ôm cốc nước run rẩy.
Tôi liếc xung quanh, thấy không có ai mới khẽ thì thầm: “Bà cố, cháu có bị đuổi việc không?”
"Vậy cháu muốn sống nhục nhã ở đây cả đời, hay muốn liều một phen, từ xe đạp biến thành xe máy?" Bà cố nhẹ nhàng hỏi.
Nghĩ đến việc bị đồng nghiệp xa lánh, bị quản lý bóc lột, tôi nghiến răng, cúi người về phía không khí:
“Làm ơn, bà cố hãy giúp cháu thoát khỏi bể khổ này đi!”
Bạn thấy sao?