Bà Cố, Xin Hãy [...] – Chương 7

10

Tôi lấy chai trà kỷ tử trong túi ra, vặn nắp chai, bộ như muốn đổ vào khe cửa thang máy: “Nếu tôi không lên bằng thang máy, thì hôm nay tất cả các người đều phải cùng tôi leo hai mươi tầng lầu.”

"Cô đây là đang cố ý hoại tài sản, chúng tôi có thể gọi bảo vệ báo cảnh sát bắt ." Một đồng nghiệp khác dùng giọng điệu chua ngoa cảnh cáo tôi.

Tôi lạnh đầy khinh bỉ: “Đây là góc chết của camera, sẽ không quay cảnh nào cả. Nhưng mấy người thì nên cẩn thận, bởi vì bắt nạt tại nơi việc có thể bị kiện, tôi đã lưu lại hết bằng chứng, nào là tài liệu văn bản, còn có cả tin nhắn WeChat nữa.”

“Cô...!”

Các đồng nghiệp trong thang máy cứng họng, không còn ai bấm nút đóng cửa nữa.

Tôi ung dung bước vào.

Ngay khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại, một bóng người chen vào.

Các đồng nghiệp khác cúi đầu, chào hỏi quản lý, ông ta không thèm để ý, chỉ chỉnh lại vạt áo rồi quay mặt về phía cửa thang máy.

Nhưng thang máy phát ra âm thanh báo quá tải, mãi không đóng cửa.

Quản lý liếc tôi, những đồng nghiệp phía sau cũng theo.

Tôi nhai kẹo cao su, mặt tỏ vẻ khó chịu: “Nhìn cái gì mà ? Quá tải cũng không phải tại tôi, ai là người cuối cùng vào? Đi ra đi.”

Tôi trừng mắt lại ông ta.

“Mạnh Phồn Tinh, ...”

Quản lý chỉ vào mũi tôi, chưa hết câu, tôi đã đá ông ta một cú, đem ông ta đá ra khỏi thang máy: “Còn lằng nhằng nữa là trễ giờ quẹt thẻ.”

Quản lý ngã nhào xuống đất, nhất thời không kịp phản ứng.

Tôi đảo mắt, giận dữ bấm nút đóng cửa liên tục.

Cánh cửa thang máy đang phản chiếu lại hình ảnh đám người phía sau.

Tôi quay đầu lướt qua, tất cả đều nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác. 

“Nhìn cái gì mà , trễ một phút là bị trừ hai trăm, mấy người cũng muốn ra đó cùng ông ta à?”

Mọi người lặng lẽ tụ lại, không ai lời nào.

Khi thang máy tới tầng của công ty, họ không còn ào ào lao ra như trước, không còn chen lấn hay xô đẩy tôi.

Tôi quay đầu họ một cái: “Mấy người không đi ra à?”

“Chúng tôi không vội.”

Người đồng nghiệp lúc trước bấm nút đóng cửa thang máy gượng.

Tôi lạnh lùng nhếch miệng .

Ngay lúc vừa quay đầu, bà cố khẽ thầm: “Cháu có thấy không? Toàn là loại ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Hôm nay học bài học rồi chứ?”

Tôi cảm kích trong lòng: “Bà cố cứ yên tâm, cháu đang nghiêm túc ghi chép đây.”

11

Tôi vừa mới ngồi xuống chỗ , quản lý với vẻ mặt tức giận bước đến bên cạnh tôi, đập mạnh tài liệu lên bàn để thị uy.

Ông ta gầm lên: “Mạnh Phồn Tinh, vừa rồi ở dưới tầng có ý gì?”

Tôi tỏ vẻ ngơ ngác và cố to lên: “Tôi còn tưởng là quản lý tối qua đi nhảy ở quán bar Mango đến tận 6 giờ sáng, chưa tỉnh rượu nên mới ngã ra như .”

Lúc này, tôi nghe thấy những đồng nghiệp xung quanh thì thầm bàn tán: “Tôi đã chỉnh sửa kế hoạch đến tận nửa đêm, lướt vòng bè của quản lý, thấy ông ta đăng là: vẫn còn đang tăng ca ở công ty.”

“Tôi cũng thấy! Tổng giám đốc Tần còn like bài đăng đó.”

“Hả? Hôm qua quản lý cầu tôi tăng ca, là mọi người đều tăng ca.”

“Nhưng mẹ tôi nhập viện, không còn cách nào, tôi phải dùng một ngày nghỉ phép để đổi lấy việc tan đúng giờ.”

Những tiếng nghi ngờ dồn dập vang lên, khiến quản lý cảm thấy mất mặt, chỉ tay vào tôi, trừng mắt tôi một cái rồi quay người đi về phòng việc của ông ta.

Sau khi xem đủ trò vui, mọi người lần lượt giải tán, từng người quay về chỗ ngồi của mình.

Một đồng nghiệp không nắm rõ hình vẫn muốn lợi dụng tôi như trước. Anh ta vội vàng cầm một chồng tài liệu ném lên bàn tôi: “Mạnh Phồn Tinh, có thời gian giúp tôi sắp xếp tài liệu công việc không? Một lát nữa sếp cần dùng rồi.”

Nhìn vào đống tài liệu đã chất đầy bàn, tôi : “Anh nghĩ tôi có thời gian sao?”

Anh ta không kiên nhẫn chỉ vào chồng tài liệu mà ta vừa đưa: “Đống tài liệu của không quan trọng, cái của tôi trước đi, nếu không lát nữa sếp trách , cũng đừng trách tôi nhé.”

“Anh đợi một chút, có thể lại từ đầu câu vừa rồi không?”

Tôi giơ tay ra dấu dừng, đồng nghiệp hơi ngơ ngác, một lúc lâu sau, ta mở miệng: “Có thời gian hay không…”

“Không có thời gian.”

Tôi dứt khoát hất chồng tài liệu của ta xuống đất.

Anh ta tôi với vẻ mặt kinh ngạc, tôi lườm ta một cái: “Đứng đây gì? Định đồ trang trí cho chỗ ngồi của tôi à!”

Anh ta vội vàng nhặt tài liệu lên rồi lủi mất.

Nhìn đống tài liệu trên bàn, cụ cố bỗng dưng rời khỏi cơ thể tôi: “Cháu ơi, chuyện công việc này bà cố không giúp cháu đâu.”

Sự rời đi của bà cố khiến tôi như quả bóng xì hơi, tôi cúi rạp người xuống, vùi đầu vào bàn.

Nào ngờ bà cố lại quát lớn: “Ngồi thẳng lưng lên! Đừng có còng lưng! Ngồi còn ra bộ dáng gì nữa.”

Tôi cũng vô thức thẳng lưng lên và bắt đầu việc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...