9
Mỗi ngày tôi đều phải đến sớm hơn một tiếng để giúp đồng nghiệp dọn chỗ ngồi và chuẩn bị nước cho quản lý. Nhưng hôm nay, bà cố chiếm quyền điều khiển cơ thể tôi, trang điểm kỹ lưỡng, đi đôi giày cao gót mà tôi đã mua lúc phỏng vấn, đứng trước gương:
“Từ hôm nay trở đi, cháu chính là Nữu Hỗ Lộc Mạnh Phồn Tinh.”
Bà cố chiếm cơ thể tôi, bước ra ngoài.
Ở đầu ngõ, tôi thấy Tạ Quân đang đứng dựa vào xe, ăn bánh rán. Anh ấy thấy tôi thì ngỡ ngàng một lúc, rồi :
“Hôm nay với hôm qua có chút không giống nhau nhỉ.”
“Cảm ơn, có thể cho tôi đi nhờ xe một đoạn không?”
Hiện tại, tôi hoàn toàn bị bà cố kiểm soát, không khách sáo mà ngồi luôn vào ghế phụ. Tạ Quân vội lên xe:
“Tôi chính là cố ý đến đón , tôi sợ những lời tôi hôm qua sẽ khiến quản lý khó dễ cho , tôi định gặp trực tiếp ông ta để chuyện.”
“Anh định lấy thân phận gì để chuyện với ông ta?”
Tôi bỗng nhiên tiến lại gần, ấy đầy ẩn ý. Vào khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tôi thấy rõ cổ họng ấy chuyển .
Anh ấy đỏ mặt quay đầu đi:
“Đương...Đương nhiên là với thân phận cảnh sát rồi.”
“Thế không phải là đang lạm dụng chức quyền à?”
Tôi ranh mãnh, giọng ấy càng bối rối hơn:
“Vậy… Vậy thì lấy thân phận bè!”
“Ồ…”
Tôi cố ý kéo dài giọng, gật đầu với ý nghĩa sâu xa.
Mặc dù bị bà cố chiếm thân thể, tôi vẫn còn nhận thức, thầm cảm thán rằng bà cố đúng là rất giỏi trong việc thả thính.
Trên đường đi, hai người rơi vào im lặng. Tôi lấy son và gương ra trang điểm lại. Qua gương, tôi thấy Tạ Quân thỉnh thoảng liếc tôi.
Một lúc sau, ấy :
“Cô hôm nay hoàn toàn khác với hôm qua.”
"Tăng ca liên tục khó trách khiến dương khí không đủ."
Tôi bặm môi, nhoẻn miệng với .
Khi đến trước công ty, tôi xuống xe, ấy cũng vội vàng muốn xuống theo. Nhưng tôi chống tay lên cửa ghế phụ, nghiêng người :
“Anh không cần lên đâu, tôi cũng đâu phải trẻ con ở trường mẫu giáo, bị bắt nạt cần phụ huynh đến bảo vệ.”
Vẻ mặt của ấy có chút lo lắng:
“Cô chắc là tự có thể đối phó chứ?”
“Nếu không ổn, tôi sẽ tát thẳng vào mặt ông ta.”
Tôi nở nụ , nghiêng đầu .
“Không , như thế là cố ý thương tích, ông ta có thể báo cảnh sát bắt đấy.”
Tạ Quân bỗng nhiên nghiêm mặt.
“Được rồi, rồi, cảnh sát Tạ, tôi đảm bảo sẽ chỉ dùng lời chứ không thủ.”
Nói xong, tôi đóng mạnh cửa xe rồi bước nhanh vào công ty.
Khi đợi thang máy, tôi nghe thấy có người nhỏ giọng gọi mình từ phía sau. Quay đầu lại, là đám đồng nghiệp thường coi tôi như người giúp việc.
Họ tôi rồi trao đổi ánh mắt với nhau, có người ngạc nhiên:
“Thật sự là Mạnh Phồn Tinh à?!”
“Cô ấy sao tự dưng lại trang điểm thế này?”
“Nhìn bộ đồ này, chắc không là phải quen với đại gia nào rồi chứ.”
Những lời châm chọc vang lên không ngớt. Tôi ở trong lòng âm thầm trấn an bà cố đang nổi nóng:
“Họ lúc nào cũng thế, nhịn một chút là qua thôi.”
Bà cố đang dùng cơ thể của tôi nắm chặt tay, sau đó lấy ra một viên kẹo cao su bỏ vô miệng. Tôi :
“Đúng rồi, ăn đồ ngọt vào sẽ thấy thoải mái hơn.”
Bà cố nghiêng đầu, dùng ngón tay út ngoáy tai, rồi chép miệng:
“Các người quê ở Đôn Hoàng cả nhỉ? Tranh vẽ nhiều như cơ mà.”
*Ý bà cố đang chửi mấy người này nhiều chuyện.
“Mạnh Phồn Tinh, ăn kiểu gì ?!”
Một nữ đồng nghiệp thường xuyên hạ thấp tôi, luôn bắt tôi thay việc của ta, bực mình kéo tay tôi, hét lên.
“Cô tốt nhất nên thả tay ra, nếu không bây giờ tôi nằm lăn ra đất, công sức cả tháng coi như công cốc đấy.”
Tôi liếc bàn tay ta đang nắm lấy tay tôi, một cách thờ ơ.
Cô ta theo phản xạ thả tay ra ngay, còn tôi vẻ mặt như thể gặp phải thứ gì đó xui xẻo, phủi phủi chỗ vừa bị nắm.
Thang máy đến, đám đồng nghiệp nhanh chóng chen vào, ép tôi đứng sang một bên. Khi họ đã vào hết, bắt đầu đóng cửa, tôi chậm rãi bấm mở lại thang máy.
Một đồng nghiệp đứng gần cửa không kiên nhẫn :
“Kín người rồi, chờ chuyến sau đi!”
Bạn thấy sao?