Bà Cố, Xin Hãy [...] – Chương 5

7

Tôi hoàn toàn không để ý đến bà cố, chỉ lo lắng liệu ngày mai quản lý có khó dễ cho tôi không.

Tạ Quân nghiêng đầu tôi một cái, rồi quay lại tập trung đường, : “Tính cách của đúng là... lúc cứng lúc mềm.”

Anh ấy ngừng một lúc, mãi mới nghĩ ra từ để diễn tả.

Nếu hôm nay bà cố không nhập vào người tôi, thì tôi đâu có dám mạnh mẽ như thế.

Là một người từ vùng quê nhỏ đến ở thành phố lớn, tôi luôn bị coi thường. Từ khi thực tập sinh, tôi đã bị mọi người đối xử như một người hầu. Lâu dần, đồng nghiệp quen với việc đó, tôi cũng bị buộc phải chấp nhận.

Trên thực tế, bản kế hoạch mà mấy ngày qua tôi tăng ca để hoàn thành là của quản lý. Anh ta lấy lý do là rèn luyện tôi, rồi giao toàn bộ công việc cho tôi. Tôi đã nỗ lực rất nhiều để mong công nhận, cuối cùng lại nhận lấy thất vọng.

Nghĩ đến đây, nỗi uất ức trong lòng tôi dâng trào, từ tiếng khóc nức nở dần chuyển thành tiếng gào khóc.

Tạ Quân vội dừng xe bên đường, chân tay luống cuống rút khăn giấy đưa cho tôi: “Tôi sai gì à? Ừm... Cô đừng khóc nữa mà, tôi sai rồi, mặc dù không biết lỗi ở đâu, chắc chắn là do tôi sai ở chỗ nào đó.”

Cảm sụp đổ, tôi bất ngờ ôm chầm lấy Tạ Quân, khóc to không ngừng.

Bà cố kinh ngạc : “Ôi chao, cháu à, chiêu này của cháu tuyệt đấy, trực tiếp hạ thằng bé luôn rồi! Bà thu hồi lại câu hồi nãy chê cháu là khúc gỗ.”

Lúc này, tôi mới nhận ra hành quá mức của mình, vội vàng thoát ra khỏi người ấy, lau nước mắt: “Xin lỗi, xin lỗi.”

"Đúng rồi đúng rồi, đàn ông không chịu nổi khi thấy phụ nữ vừa xin lỗi vừa tỏ vẻ yếu đuối như thế đâu." Bà cố có vẻ hơi phấn khích.

Tạ Quân đỏ mặt, đưa cho tôi thêm khăn giấy, ánh mắt có phần bối rối: “Cô... sao tự nhiên lại khóc thế? Là do tôi sai gì sao?”

"Ồ, cậu ta còn đỏ mặt nữa, đúng là một chàng trai ngây thơ." Bà cố trêu chọc.

Tôi lau nước mắt: “Chỉ là liên tục tăng ca nên cảm có phần hơi sụp đổ, sợ rồi, xin lỗi nhé.”

Tạ Quân gượng hai tiếng rồi khởi xe. 

8

Tạ Quân kiên quyết đưa tôi lên lầu, lúc trước khi chia tay, ấy dặn dò:

“Nếu ngày mai trưởng phòng của khó dễ cho thì cứ gọi cho tôi.”

Anh ấy đi rồi, tôi ngã xuống ghế sofa.

Bà cố có chút tiếc nuối bên tai tôi: “Muộn thế này rồi, con trai đi một mình ngoài đường không an toàn đâu.”

“Nếu bà lo lắng như thì đi tiễn ấy về tận nhà đi.” Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

“Ý của bà là cháu giữ cậu ta lại một đêm! Đồ ngốc.”

Cuối câu, bà cố vẫn không quên mắng tôi một tiếng.

“Bà cố à, tư tưởng của bà không còn gọi là cởi mở nữa, mà là quá phóng khoáng luôn rồi.”

Nói xong, tôi chép chép miệng rồi quay người ngủ luôn.

Sáu giờ sáng hôm sau, tôi bị tiếng điện thoại đánh thức. Nhìn thấy là quản lý, tôi liền tỉnh ngủ ngay.

Vừa nhấc máy, quản lý đã quát lớn: “Mạnh Phồn Tinh, tại sao tôi vẫn chưa nhận bản kế hoạch của !”

“Tôi, tôi...”

Tôi ấp úng mãi mà không nổi một lời, bà cố gấp gáp mắng:

“Cháu , cái miệng này của cháu không xài nữa thì đem đi quyên góp đi, não cũng thuận tiện đem bán luôn, có khi còn bán giá cao nữa đó! Dù sao thì cháu cũng có sử dụng bao giờ đâu, nên hàng còn mới mà."

Bị bà cố mắng như , tôi càng lúng túng hơn, không lời nào.

Ở đầu dây bên kia, quản lý vẫn tiếp tục lấn tới: “Tám giờ là vào rồi, bản kế hoạch đến giờ vẫn chưa gửi cho tôi, Mạnh Phồn Tinh, còn muốn công việc này nữa hay không?!”

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có một luồng sức mạnh ùa vào cơ thể, tôi biết ngay là bà cố lại nhập vào tôi rồi.

“Ông cũng biết là tám giờ mới ! Chẳng lẽ ông không sống nổi đến tám giờ à?"

Miệng tôi không còn thuộc quyền kiểm soát của tôi nữa, một tràng mắng như pháo liên thanh tuôn ra.

Đây là lần đầu tiên tôi cãi lại quản lý, ông ta ngớ người ra.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, rồi tiếp tục PUA tôi.

“Chỉ bảo tăng ca để hoàn thành bản kế hoạch thôi, thế mà lại một đống lời bậy bạ với tôi như !"

“Thế nào, ông đang kéo doanh thu cho Diêm Vương đấy à, chỉ sợ tôi không chếc đột ngột thôi đúng không? Dù sao thì kiểu gì cũng chếc, ông có tin tối nay tôi sẽ tre.o c.ổ ngay trước cửa nhà ông không!"

Bà cố tiếp tục điều khiển tôi mắng lại dữ dội.

Bên kia rõ ràng là không biết phải đáp lại thế nào, mắng một câu “đồ điên” rồi vội vàng cúp máy.

Sức mạnh đang trong cơ thể tôi đột ngột thoát ra.

Tôi ngồi thừ ra một lúc mới hồi phục tinh thần, mình vừa khiến quản lý phải bẽ mặt?!

Lập tức tôi cảm thấy cơ thể thoải mái vô cùng, tôi quỳ xuống ngay tại chỗ, hai tay chắp trước ngực, vào không khí với vẻ mặt đầy thành kính:

“Bà cố, xin bà hãy là miệng của cháu, như cháu sẽ không bao giờ bị ức hiếp nữa.”

Bà cố thở dài: “Hầy, sao nhà chúng ta lại sinh ra một đứa lưỡi ngắn như cháu .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...